Chương trước
Chương sau
Lúc Trình Hạ nhận được điện thoại, cả người hoàn toàn sững sờ. Cho đến khi, đi vào phòng của Lý Dương, cũng vẫn đang sững sờ.
Giấy tờ đầy đất, ghế bị lật đổ, ly bị ném bể, còn có điện thoại bị đập văng ra tới cửa.
Trình Hạ cúi người, nhặt điện thoại di động lên. Màn hình điện thoại di động vẫn đang sáng, màn hình bảo vệ . . . . . Là cô và Ninh Nhất Ngạn? !
Trong hình Ninh Nhất Ngạn chống một tay ở trên cửa xe, cười nhìn cô, cô quay đầu lại mờ mịt nhìn Ninh Nhất Ngạn. Đây là ảnh ngày đó phóng viên chụp được sao?
Ninh Nhất Ngạn rút tay từ trong túi quần ra, muốn ngăn cản, nhưng đã quá trễ.
Thôi, một ngón tay anh chỉ Lý Dương ngồi trên ghế sa lon, "Trình Hạ, cô cho tên ngoan cố này thêm một lý do."
Đại não Trình Hạ khẩn cấp restart.
Ninh Nhất Ngạn cũng không nhắc nhở cô một chút, rốt cuộc bọn họ nói tới giai đoạn nào rồi?
Nhìn quần áo hai người nhăn nhúm, xem chừng là đã đánh nhau một trận, hơn nữa còn lâm vào thế bí. Lý Dương khom lưng ngồi, trong cái gạt tàn thuốc lá trước mặt tràn đầy tàn thuốc, trên bàn là một xấp giấy, 89% đó chính là giấy tờ bất động sản để thế chấp mà ban ngày cô nghe được.
Lý Dương cũng sắp chống đỡ không nổi nữa, còn thiếu một chút lực đẩy cuối cùng.
Trình Hạ không vội nói chuyện, trả di động lại cho Ninh Nhất Ngạn, cũng đưa chai nước suối cho hai người, dịu dàng nói: "Có mệt không, trước tiên uống chút nước để tỉnh táo lại."
Ninh Nhất Ngạn dẫn đầu nhận lấy nước, vừa uống một ngụm lớn, lại muốn mở miệng.
Trình Hạ trực tiếp cắt ngang anh, "Trước tiên anh đừng nói gì cả... Để đạo diễn Lý nói trước." Sau đó, xoay người nhìn về phía Lý Dương, "Đạo diễn Lý, trừ lý do là ngài không muốn quay loại phim điện ảnh thương mại này, còn có nguyên nhân gì khác sao?"
Lý Dương uống hai ngụm nước, cơ thể yếu ớt, giọng nói cũng bình tĩnh lại, "Bộ phim điện ảnh nhỏ cũng cần đầu tư, tiền đầu tư từ đâu mà có?"
Ninh Nhất Ngạn: "Tiền này tôi ra!"
Mắt thấy Lý Dương lại muốn tức giận, Trình Hạ vội nói: "Tống Dịch, Tống đại thiếu, anh ấy nhất định sẽ đồng ý đầu tư."
Lý Dương nhìn thấy gương mặt Ninh Nhất Ngạn tối sầm lại, tiếp tục truy hỏi nói: "Làm sao cô biết?"
Trình Hạ cứng họng, chỉ có thể trả lời: "Tôi bảo đảm. Nếu thật sự ngài không tin, hiện tại tôi liền gọi điện thoại cho anh ấy."
Lý Dương lại liếc nhìn Ninh Nhất Ngạn, thấy sắc mặt của anh càng kém hơn, tâm trạng không khỏi hồi phục đôi chút. Cơ bản người trong vòng đều biết Trình Hạ và Tống đại thiếu có mối quan hệ không nói rõ được, hôm nay Trình Hạ dám hứa như vậy, anh đã tin tưởng. Nhưng. . . . . .
"Chưa có kịch bản phim, dù sao cũng phải chờ đến khi thấy được bóng dáng của kịch bản phim rồi hãy nói."
Ninh Nhất Ngạn: "Tôi mới vừa cho cậu xem mấy quyển, cậu dám thề với lương tâm của cậu để nói không có một quyển nào được sao!"
Lý Dương ấp úng: "Nhưng mà. . . . . ."
Trình Hạ ở một bên nhìn, đã nhìn ra được, "Như vậy đi, đạo diễn Lý, nếu ngài không muốn tên ngài xuất hiện trên một bộ phim điện ảnh thương mại, ngài hãy làm giám chế, chức đạo diễn để Ninh Nhất Ngạn đảm nhận, ngài ở bên cạnh hỗ trợ. Anh ấy và ngài là bạn lâu năm, cũng không đến nỗi không biết hướng dẫn một chút nào."
Lý Dương sửng sốt.
Ninh Nhất Ngạn cũng sửng sốt, sao anh lại có cảm giác, Trình Hạ đang tính kế anh.
Lý Dương dụi tắt điếu thuốc trong tay: "Nếu có kịch bản thích hợp, được thôi."
Ninh Nhất Ngạn im lặng.
Lúc anh năm nhất, cũng từng ham vui học qua một chút da lông về đạo diễn, Trình Hạ cũng biết, nhưng cô không khỏi quá có lòng tin với anh rồi.
Rồi lại nhìn Lý Dương, đôi mắt người kia đang liếc nhìn anh, dáng vẻ tôi sẽ chờ cậu từ chối.
Lúc này, đầu óc mệt nhọc quá độ nóng lên, Ninh Nhất Ngạn: "Đạo diễn, tôi làm, tôi sẽ làm!"
Công việc tiến triển nhanh chóng.
Nửa ngày chọn kịch bản, là một bộ phim điện ảnh hài hước vui vẻ, gọi Yêu thú cưng. Nam nữ chính mỗi người nuôi một con Teddy, cùng đưa đến tắm ở một tiệm chăm sóc thú cưng, nam chính không cẩn thận nên ôm nhầm chó về nhà, như vậy, xảy ra một loạt tình huống dở khóc dở cười. Trừ nói về tình cảm giữa nam nữ chính, bộ phim này còn nói rất nhiều về kỹ thuật chăm sóc thú cưng, thể hiện những tình huống lúng túng khi chăm sóc thú cưng, mới có thể nhận được sự hưởng ứng của rất nhiều người đang nuôi thú cưng trong xã hội hiện tại, hoặc là người muốn nuôi thú cưng.
Trừ kịch bản ổn, bộ này, phần diễn của nam nữ chính cùng với phần diễn của hai con chó rất nặng, nhân vật ít, cảnh tượng đơn giản, tiền vốn thấp, thật sự thích hợp với bọn họ.
Nửa ngày tiếp theo, thuyết phục những người khác trong đoàn phim, không muốn quay bộ điện ảnh nhẹ nhàng này, có thể coi như được nghỉ phép, đợi đến lúc tiếp tục quay bộ Một hạt bụi thì trở về. Nhưng đây cũng là cơ hội rất khó có được, dù sao, có thể diễn chung với Ninh Nhất Ngạn trong một bộ phim điện ảnh, bộ phim điện ảnh có vị thần tượng này khả năng nổi tiếng rất lớn, ai không muốn cọ nhiệt độ chứ?
Một ngày tiếp theo, chiêu mộ những diễn viên còn thiếu, bao gồm cả vai hai chú chó, thay đổi địa điểm, khai mạc!
Thật ra thì, Trình Hạ có hơi sợ chó.
Không, là sợ tất cả sinh vật đột nhiên có thể cử động.
Chủ nhân Teddy ôm bé đến trước Trình Hạ, Trình Hạ run rẩy vươn tay ra, Teddy đột nhiên xoay đầu lại, há to miệng về phía tay của Trình Hạ.
Trình Hạ bị dọa sợ đến mức cả người giật bắn lên, "A."
"Oai Oai!" Chủ nhân hét lên một tiếng, "Ngậm miệng!"
Lập tức, Oai Oai ngậm miệng lại.
Chủ nhân gấp gáp xin lỗi Trình Hạ, "Xấu hổ quá, chú chó nhà tôi tương đối dữ, nhưng mà, không phải các người nói cần một con dữ một chút sao?"
"Không có chuyện gì." Trình Hạ cũng xin lỗi, cười cười với người của đoàn phim.
Bên cạnh, Ninh Nhất Ngạn đã thuận lợi ôm lấy con Teddy dịu dàng ngoan ngoãn thuộc về anh, hỏi thăm chủ của nó những chuyện cần chú ý.
Trình Hạ cảm giác. . . . . . Hình như nhân vật của cô và Ninh Nhất Ngạn bị hoán đổi.
"Sợ chó còn diễn nữ chính à?"
Giọng của nữ phụ Lan Đình Đình chợt không cao không thấp vang lên.
Lúc mới vào đoàn vẫn là một người mới xinh đẹp ngoan ngoãn, mới qua mấy ngày, tính cách đã hoàn toàn thay đổi. Quả nhiên là, có thưởng lớn tất có người dũng cảm, họ đối với nhân vật Mộng Di nạn nhân của bạo lực học đường hoàn toàn không có hứng thú, nhưng đối với vị trí nữ chính này lại vô cùng hứng thú.
Chủ nhà giúp đỡ giải vây nói, "Là chó nhà tôi tương đối dữ, không cho người lạ ôm, cho dù là ai cũng vậy thôi."
Lan Đình Đình vẫn không tin, đi tới, vỗ vỗ tay với Oai Oai, nũng nịu nói: "Oai Oai, nhanh tới chỗ chị, ôm chị một cái, có được hay không?"
Oai Oai há miệng: "Gừ!"
"Tôi mới vừa làm móng tay đó!" Trong nháy mắt, cả đoàn phim đều là tiếng hét của Lan Đình Đình.
Đều do Tống Dịch, đột nhiên không tới đoàn phim nữa, họ mới bắt nạt một người không có bối cảnh như cô!
Trình Hạ bị tiếng hét chói tai của Lan Đình Đình dọa giật mình, cũng nhớ tới, đã nhiều ngày Tống Dịch không tới đoàn phim, nhưng ngược lại vẫn không ngừng đưa trà chiều tới.
Lần gần nhất nhìn thấy anh ở đoàn phim. . . . . .
Thật nhiều ngày trước, Tống Dịch ở trong đoàn phim rêu rao tự tay tặng trà chiều cho các người đẹp.
Ninh Nhất Ngạn: "Ba ngày hai bữa anh đặt nhà hàng một lần sẽ rất phiền cho anh đó, không bằng, ký hợp đồng đặt một lần thôi."
Tống Dịch hỏi rất nhiều người đẹp trước mặt, "Các em cảm thấy có được hay không?"
Nhóm người đẹp dĩ nhiên đồng ý, "Được ạ."
Sau đó, Tống Dịch không xuất hiện ở đoàn phim nữa.
Hai ngày trước, Trình Hạ còn thấy WeChat anh phát một dòng trạng thái.
Nhờ giúp đỡ, làm sao để cắt đứt đào hoa?
Cô nhớ đến câu, đi đêm nhiều, làm sao không ướt chân?
Bên Ninh Nhất Ngạn tiến triển thuận lợi nên anh thả chú chó nhỏ trong tay mình xuống, đi tới, hỏi chủ nhân của Oai Oai: "Tôi có thể sờ nó không?"
Chủ nhân lấy tay đè đầu Oai Oai lại, "Có thể chứ, anh có thể sờ sờ mông của nó."
Ninh Nhất Ngạn. . . . . .
Vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt phần lông đuôi của nó.
Oai Oai ở trong tay chủ nhân giùng giằng muốn quay đầu, chủ nhân không cản được, lại thấy nó càng thêm khoa trương, chân không ngừng cào trên người Ninh Nhất Ngạn, uốn qua uốn lại, dáng vẻ của nó dường như là muốn được ôm.
Ninh Nhất Ngạn quen thuộc ôm lấy Oai Oai, kéo nó vào trong ngực, Oai Oai thoải mái dụi đầu trên cánh tay anh, mắt còn khẽ híp.
Trình Hạ ở bên cạnh sợ ngây người, ". . . . . . Con này là chó cái đúng không?"
Chủ nhân là một cô gái đẹp mắt, giờ phút này mắt cũng trợn lớn, "Phải . . . . ."
Vẻ mặt Ninh Nhất Ngạn không thay đổi, nhưng khóe miệng lại đắc ý nhếch lên, hỏi Trình Hạ: "Cô thử lại không?"
Rõ ràng sợ chó như vậy, thế nhưng lại không chút do dự cùng anh quay bộ phim điện ảnh này.
Trình Hạ mím môi, nhìn Oai Oai vùi ở trên người Ninh Nhất Ngạn, nhìn như một cục lông nho nhỏ không hề có lực công kích, lại liếc nhìn chủ nhân nó đang mang đồ ăn vặt tới, lấy một cục xương mài răng ra, đưa tới trước mặt Oai Oai, nhỏ giọng nói. . . . . .
Còn chưa kịp nói, cục xương mài răng liền bị Oai Oai cắn một cái, ngậm trong miệng.
Thừa dịp, Trình Hạ vỗ tay, học theo chủ, nâng một cái nhỏ chân của Oai Oai lên, đặt lên người mình.
Trong miệng nó ngậm cục xương mài răng, hàm răng sẽ không rảnh rỗi mà cắn mình.
Lười biếng, Oai Oai di chuyển chân!
Theo cánh tay của Trình Hạ, bò đến trên tay của cô, cọ tới cọ lui, đổi nhiều tư thế, cuối cùng, hài lòng vùi ở trước ngực cô.
Trình Hạ dường như đã phát hiện ra con chó này trừ thích ăn, yêu trai đẹp, hình như còn. . . . . .
Chủ nhân thở phào một cái, "Tôi đã nói rồi, khẳng định không thành vấn đề, Oai Oai chỉ thích nhiều thịt, nằm thoải mái."
Nhiều thịt. . . . . .
Tai Trình Hạ nóng lên, quay đầu đi, lại thấy Ninh Nhất Ngạn.
Này, Ninh Nhất Ngạn, anh đỏ mặt cái gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.