Tôi chết vì tai nạn giao thông trước mặt nam chính.
Hệ thống nhắc nhở anh: “Ánh trăng sáng của anh đã ngoại tuyến.”
Chủ chiếc xe gây ra tai nạn quỳ xuống đất xin anh tha thứ.
Hệ thống nhắc nhở anh: “Nữ chính của anh đã trực tuyến.”
01
Tôi và Tề Giới đã ở bên nhau mười năm. Tôi vẫn luôn cho rằng mình nhận được kịch bản nữ chính.
Khi còn học trung học, lúc Tề Giới còn là học sinh hư hỏng không học vấn không nghề nghiệp đã làm vỡ chiếc kính gọng đen dày cộp của tôi khi đánh nhau với bạn học.
Sau đó, anh chuyển chỗ và trở thành bạn cùng bàn với tôi. Tiết học nào anh cũng giúp tôi chép bài thầy cô viết trên bảng.
Sau đó nữa, anh đã giành được chức quán quân trong cuộc đua đường dài 3000 mét ở đại hội thể thao. Thậm chí còn kéo tôi cùng anh lên bục nhận thưởng.
Âm thanh ồn ào hú hét trên khán đài vang lên hết đợt này đến đợt khác, hiệu trưởng xụ mặt trao thưởng cho Tề Giới.
Anh nhướn mày với tôi và hiệu trưởng: “Nể mặt em, hai người bắt tay đi!”
Chúng tôi yêu nhau sau khi lên đại học, cuối tuần khi anh bắt chuyến tàu cao tốc ngồi ba tiếng tới tìm tôi, chúng tôi ngồi trước cửa quán rượu trước trường chẳng biết làm gì.
Tôi đọc cho anh nghe một trích dẫn không chính thống trên mạng: “Trong bài kiểm tra thể lực 800 mét, bạn cùng bàn của tôi cứ khăng khăng phải so xem ai chạy nhanh hơn. Không ngờ trùm trường đã bế tôi lên chạy như điên, bỏ xa cô ấy hai vòng! Ở vạch đích, trùm trường hôn tôi, cả ban đều nổ tung!”
Tề Giới dở khóc dở cười: “Cái tào lao gì vậy?”. truyện xuyên nhanh
Giây tiếp theo anh bất ngờ hôn tôi.
Đó là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.
Chúng tôi đều nổ tung.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chuyển đến nhà thuê, mỗi tối đều giám sát nhau nhất định phải đi ngủ trước mười hai giờ. Sau đó hai giờ sáng lại thức dậy gọi cơm hộp.
Sau này chúng tôi có công việc ổn định, vay mượn mua được nhà cưới, người lớn hai nhà đều rất vừa lòng.
Cuối cùng, tới năm thứ mười của chúng tôi.
Ngày đó tôi tăng ca đến tận khuya, vừa bước ra cổng công ty thì một người đàn ông hung hãn đã cầm dao phay dính đầy máu lao về phía tôi.
Tôi đã bị một kẻ biến thái phản xã hội kết thúc sinh mạng một cách khó hiểu như vậy.
Khi đó, Tề Giới đang chơi điện tử ở nhà. Anh liếc nhìn đồng hồ thấy tôi sắp về nhà nên vội vàng tắt game, đi vào bếp làm bữa tối cho tôi.
Anh gọi điện cho tôi nhưng không ai bắt máy. Nước sôi nên anh không nghĩ nhiều nữa.
Sau khi chết, linh hồn của tôi bay về bên cạnh anh.
Tôi nghe thấy một giọng nói trầm đục lạnh nhạt bên tai mình, giống như tiếng robot trong một ngôi nhà thông minh.
Âm thanh đó nói với Tề Giới: “Ánh trăng sáng của anh đã ngoại tuyến.”
02
Tôi cảm thấy tôi ngoại tuyến hơi thái quá.
Nhưng sự thật chứng minh, còn có thứ thái quá hơn.
Sau khi chết, linh hồn trong suốt của tôi trôi nổi bên cạnh Tề Giới ba ngày. Nhưng bởi vì nữ chính của Tề Giới không xuất hiện trong ba ngày này nên tôi đã sống lại ——
Ý tôi là, theo cài đặt của hệ thống, cái chết của tôi chắc chắn dẫn nữ chính của Tề Giới xuất hiện. Nếu cô ấy không xuất hiện, tôi sẽ quay lại thời điểm trước khi mình gặp nạn một tháng. Chết một lần nữa theo một cách khác, cứ như vậy, vòng lặp vô hạn.
Hệ thống đã chuẩn bị cho tôi hàng ngàn cách ngoại tuyến.
Ăn cơm bị nghẹn, đi làm bị chọc tức, gặp động đất khi đang ngủ trong nhà, đi du lịch gặp sóng thần, kiểm tra sức khoẻ phát hiện ung thư dạ dày, ung thư vú, ung thư phổi, u não. Thậm chí còn có hơn nửa đêm không về nhà đứng ở ngã tư ngắm ánh trăng gặp phải cướp…
Tôi đã tê liệt.
Tính đến giờ, tôi đã ngoại tuyến 98 lần. Đây là vòng lặp thứ 99.
Ngày này lại đến, biết mình nhất định phải offline, tôi thản nhiên cầm hai tháng tiền lương của Tề Giới đi mua túi xách.
Đi đến ngã tư, một chiếc xe hơi màu đen lao nhanh đến.
Tôi theo bản năng muốn chạy, nhưng hai chân lại kẹt tại chỗ không thể di chuyển.
Sau đó cơ thể của tôi bị hất tung lên không trung, rồi nặng nề rơi đất.
Khi mở mắt ra lần nữa, hai chân tôi đã xa rời mặt đất, linh hồn trong suốt lơ lửng trên không trung.
Trong tiếng kinh hô của người qua đường, tôi trải qua riết đã quen mà cúi đầu nhìn cơ thể thê thảm của mình.
Lúc này, cửa xe được mở ra, chủ xe hốt hoảng lao xuống…
03
Tôi đã chết, lần này, Tề Giới không rơi giọt nước mắt nào.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Tề Giới không còn vô cùng bi thương vì tôi nữa. Khi bạn bè thân thích đều đang lau nước mắt ở tang lễ của tôi, anh ôm di ảnh tôi vô cùng bình thản.
Tôi nghĩ, trải qua càng nhiều vòng lặp, tôi càng thấy rõ tình yêu anh dành cho tôi cực kỳ bé nhỏ.
Mặc dù chúng tôi ở bên nhau mười năm, nhưng tôi chỉ là bạn gái cũ lót đường trong cuộc đời anh ấy. Nữ chính mà anh yêu nhất hẳn còn chưa lên sân khấu.
Ở tang lễ, những người bạn tốt của tôi không nhịn được chỉ trích anh: “Sao cậu lại máu lạnh như vạy? Tiểu An ở bên cậu thật không đáng. Rõ ràng lúc trước cậu ấy có sự lựa chọn tốt hơn!”
Tề Giới thản nhiên nói: “Để cô ấy chọn người khác mới là tốt nhất.”
“…”
Bạn bè của tôi thì thầm muốn đi điều tra xem có phải Tề Giới đã mua bảo hiểm cho tôi hay không.
Nhìn dáng vẻ hờ hững của Tề Giới, cuối cùng tôi cũng quyết định, ba ngày sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên tôi làm chính là chia tay với anh.
Sau khi tang lễ kết thúc, Tề Giới về nhà, ngồi ngây người trên sô pha một hồi lâu, sau đó đứng dậy đi vào bếp nấu mì gói.
Anh mở nước, nhưng một giọt nước cũng không có. Anh quay đầu về phía phòng khách hô: “Tiểu An, lại mất nước rồi ——”
Tôi sững sờ, anh cũng thế.
Sau đó, tên ngốc này cầm một gói mì ăn liền nằm trên giường gặm khô.
Anh lật xem ảnh của tôi trong album trên điện thoại.
Bầu không khí lúc này trở nên buồn bã, dấy lên cảm giác nam chính hoài niệm về ánh trăng sáng trong lòng.
Có điều trong giây tiếp theo, cả hai chúng tôi đều phát hiện 3000 tấm ảnh trong điện thoại của anh đều là ảnh dìm của tôi.
Bầu không khí cảm xúc bị phá vỡ thành từng mảnh.