Hiện giờ nó và Hoàng Minh đang bị Tuấn Phi nhốt trong một ngôi nhà hoang cách xa thành phố nên mọi người đều không tìm thấy. Hoàng Minh vì muốn bảo vệ mà đã bị dám người Tuấn Phi đánh gần chết. Nhìn anh nằm yên bất động, trên người thì đầy vết thương nữa, nó cảm thấy sợ hãi lắm.
Hoàng Minh ngất tỉnh tới sáng hôm sau, đôi mắt của anh đang cố mở.
"Hoàng Minh, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi"
nó vui mừng nói. Hoàng Minh quay qua nhìn nó và hỏi giọng yếu ớt.
"Cô...không...s...sao...chứ?"
nó nhẹ lắc đầu và nói
"Ừ tôi không sao, anh đừng lo"
Hoàng Minh cố ngồi dậy cởi trối cho nó và nói
"Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa cô rời khỏi đây"
rồi tự nhiên anh ngã xuống. Nó nhanh tay đỡ lấy anh. Giờ Hoàng Minh đang nằm trong mình nó, anh ngước mặt lên nhìn nó, khuôn mặt xinh xắn của nó đang đầy lo lắng, điều đó khiến cho lòng anh bỗng thấy vui.
"Hoàng Minh, anh có sao không, tại sao anh lại ngu ngốc bảo vệ tôi để mình bị thương như thế này chứ?"
cách nói của nó giống như đang oán trách Hoàng Minh nhưng thật ra nó đang lo lắng cho anh nhiều lắm. Hoàng Minh nhìn và nói khẽ
"Vì cô là cô bạn quan trọng nhất lúc nhỏ của tôi..."
nó thoáng ngạc nhiên vì những lời ấy của anh, lúc nhỏ nó là cô bạn quan trọng nhất của anh thật sao?
"Và hơn nữa...tôi đã hứa với Vũ Trí là sẽ bảo vệ cô rồi mà"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-mang-ten-anh/2038508/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.