Hoàng Minh và nó đến công viện gần đó ngồi, Hoàng Minh nhìn và hỏi
"Lúc nãy cô đang suy nghĩ gì mà xe chạy phía sau vẫn không hay vậy hả?"
nó vẫn ôm chú chó con trên tay với vẻ mặt buồn bã, lúc này nó nhẹ xoay mặt lại nhìn và khẽ lắc đầu
"Tôi chỉ nghĩ lưng tưng thôi..."
Hoàng Minh khẽ nhíu mày lại và nhẹ lắc đầu.
"Tôi hết cách với tôi luôn"
rồi anh nhẹ ôm lấy vai mình với vẻ mặt đau đớn.
"Anh sao thế? Bị thương rồi à"
nó hỏi giọng lo lắng. Hoàng Minh lắc đầu và nói giọng lạnh nhạt
"Không sao?"
nó nhẹ gật đầu. Vẻ mặt nó lúc này chẳng giống bà chằn thường ngày nào chút nào...
"Giờ cô muốn về nhà hay đi đâu"
Hoàng Minh hỏi. Nó liền lắc đầu
"Tôi không muốn về nhà đâu....về đó chỉ có một mình thôi"
Hoàng Minh thoáng ngạc nhiên khi nghe nó nói thế, anh nhìn xung quanh và hỏi
"Thế cô muốn đi chơi không? Tôi sẽ dẫn cô đi"
nó bất ngờ xoay qua và buột miệng hỏi
"Thật à"
Hoàng Minh nhẹ gật đầu
"Đi thì theo tôi"
nói xong anh đứng dậy bước đi. Nó vẫn ngạc nhiên nhìn, nhưng rồi nó với theo nói
"Đợi tôi với"
rồi nó vội chay theo anh...
--Hôm Sau. Ở Trường Học--
Một gốc nào đó ở sân cỏ sau trường có một chàng trai bốn mắt đang lao đầu vào cuốn sách trên tay. Và ở không xa đó một cô gái xinh đẹp đang nhìn người con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-mang-ten-anh/2038496/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.