Nó đã nắm tay Vũ Trí chạy đi trước mặt mọi người khiến cho Hải Nam vô cùng tức giận.
Vũ Trí cứ chạy theo và nhìn bàn tay nhỏ ngắn của nó đang nắm chặt tay mình, cảm giác thật hạnh phúc, anh ta chỉ mong muốn được nắm tay nó đi hết con đường đời thôi. Nhưng sao anh ta cảm thấy khó quá vậy.
nó và Vũ Trí đã chạy rất xa trường học, rồi nó bỗng nhiên đứng lại và quay qua nhìn Vũ Trí với ánh mắt buồn bã.
"Ken, em xin lỗi anh nha"
Vũ Trí đưa ánh mắt không hiểu nhìn nó và hỏi
"Sao lại xin lỗi anh"
nó cúi đầu xuống và nói khẽ
"Cũng tại em mà anh mới bị hai người họ nói những lời khó nghe như thế, em xin lỗi"
Quen biết nó bao nhiều năm rồi mà Vũ Trí mới đầu tiên nghe nó nói xin lỗi, bất ngờ quá, tại sao nó lại nói xin lỗi với anh ta, như vậy có ý nghĩa gì không? Chẳng lẽ trong lòng nó đã có tình cảm đặt biệt với anh ta rồi ư. Đôi mắt Vũ Trí từ từ khép lại và đưa tay lên vuốt ve mặt nó một cách dịu dàng.
"Lâm Lâm, em không cần như thế đâu, họ muốn nghĩ anh sao cũng được"
nó ngước mặt lên nhìn và vội nói
"Em sẽ không để ai nói anh như thế nữa đâu"
Vũ Trí mỉm cười và bất chợt ôm lấy nó vào lòng.
"Anh cảm ơn em vì đã bảo vệ anh như thế"
nó thoáng ngạc nhiên rồi nhẹ lắc đầu và hỏi
"Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-mang-ten-anh/2038471/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.