Hình như có ai đó bế nó trên tay và chạy rất vội. Là ai thế, nó cố mở mắt lên nhìn thì thấy một khuôn mặt đầy lo lắng nhưng mờ quá không thể nhìn rõ được. Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống khiến cho nó không thấy rõ người đang bế mình là ai, nhưng sao hình bóng quen quá vậy. Rồi cơn đau ở sau lưng đã khiến cho nó ngất đi chằng còn biết gì nữa...
--Hai Tiếng Đồng Hồ Sau. Ở Bệnh Viện--
Vừa tỉnh lại thì nó đã thấy Hoàng Minh đang ngồi bên cạnh mình rồi.
"Cô tỉnh rồi á"
Hoàng Minh lên tiếng hỏi. Nó nhìn xung quanh và hỏi
"Đây là ở đâu vậy, sao tôi lại ở đây"
Hoàng Minh đỡ nó ngồi dậy và cho nó tựa vào tường.
"Bộ cô không nhớ gì sao?"
Nó nhìn anh và cố nhớ lại đã xảy ra chuyện gì với mình. À nhớ rồi, nó đã theo Hoàng Minh về nhà rồi nhìn thấy cha anh tính đánh gảy chân anh, nó đã chạy tới đỡ đùm anh.
"Tôi nhớ ra rồi..."
Nó khẽ gật đầu. Hoàng Minh nhìn nó và hỏi khẽ
"Tại sao cô lại làm thế?"
nó giả vờ không có chuyện gì, nó nói
"Tôi chỉ đi ngang qua bị vấp ngã thôi mà"
"Cô nói xạo"
Hoàng Minh vội nói. Nó khẽ ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn, cả hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Trong giây phút ấy cả hai người chỉ nhìn thấy đối phương thôi chẳng còn thấy ai khác. Đang đầy cảm xúc thì nó tự nhiên cắt ngang với một câu
"Đói bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-mang-ten-anh/2038464/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.