Hôm nay là ngày nghỉ, bầu trời không xanh lắm. Những cánh hoa giấy màu hồng đang bay cùng gió khắp sân nhà nó, một bóng dáng chàng trai cô đơn đang khẽ bước.
"Anh Ken"
Một giọng quen thuộc bỗng vang lên. Là nó, nó từ trong nhà bước ra. Vũ Trí xoay mặt lại nhìn và nở nụ cười vui mừng.
"Lâm Lâm"
Rồi cả hai cùng bước tới đối diện nhau. Nó thấy vẻ mặt của Vũ Trí xanh xao thì liền lo lắng hỏi
"Ken, anh sao thế, sao sắc mặt anh khó coi quá vậy"
Hai tay nó cầm nắm lấy cánh tay Vũ Trí, nhìn nó lo lắng cho mình như vậy thì Vũ Trí thật sự vui lắm. Vũ Trí chưa kịp nói gì thì nó hỏi tiếp
"Có phải vì hôm qua anh đứng ngoài trời nắng chờ em, mà anh bị cảm nắng rồi không?"
Vũ Trí nhẹ lắc đầu và tươi cười.
"Anh không sao? Em đã hết...giận anh rồi sao?"
Giọng Vũ Trí hơi yếu. Rồi bỗng nhiên Vũ Trí gục ngã xuống.
"ANH KEN"
Nó thét lớn lên, và bước tới đỡ Vũ Trí dậy.
"Anh Ken, anh bị làm sao vậy...anh Ken à, hay là em đưa anh đến bệnh viện nha"
Vũ Trí cố mở mắt và nhẹ lắc đầu.
"Không, anh không đến...bệnh viện đâu..."
"Nhưng mà..."
nó lo lắng nhìn. Vũ Trí vẫn cố cười nói
"Anh không sao đâu, em đừng lo... Anh chỉ chóng mặt chút thôi, em đỡ anh vào nhà ngồi nghỉ là được rồi"
nó nhẹ gật đầu và quay mặt vào nhà rồi lớn tiếng gọi
"Bà Tám...bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-mang-ten-anh/2038459/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.