Nó khẽ mở cửa phòng và bước vào. Nhìn thấy cô bạn thân của mình đang ngủ say trên giường. Khuôn mặt của cô có một vết trầy, giống dấu ngón tay. Có lẽ bà mẹ kế đã ra tay tát cô rất mạnh. Tại sao cô bạn ngoan hiền này của nó lại đáng thương như thế này chứ? nó thở dài và lắc đầu rồi ngồi xuống bàn học, lấy tập sách ra học.
Một lúc sau Phương My tỉnh giấc, thấy nó đang ngồi học bài thì cô từ từ ngồi dậy.
"Lâm Lâm"
nó liền quay lại khi nghe Phương My gọi mình.
"My. mày thấy sao rồi"
nó chạy qua hỏi. Phương My cười nhẹ và lắc đầu
"tao không sao? Mày đừng lo nữa mà"
nó lấy tay sờ nhẹ vết trầy trên mặt Phương My và nói khẽ
"bà ta thật quá đáng mà..."
Phương My lắc đầu và hỏi
"ủa. Ken, anh ấy về đây lúc nào vậy Lâm Lâm"
nó thở dài
"anh ấy về tối hôm qua"
Nhìn thấy vẻ mặt của nó hơi buồn bã nên Phương My lên tiếng hỏi
"sao tao thấy mày buồn quá vậy. Bộ có chuyện gì hả?"
nó đứng lên bước đi vài bước và nhẹ lắc đầu
"không có! Ken...hồi chiều đã ôm lấy tao...và nói...anh ấy nhớ tao"
Phương My khẽ ngạc nhiên, rồi bật cười và bước xuống giường, bước đến ôm vai nó.
"khi còn bên Anh chỉ cần không gặp mày một ngày là anh ấy chịu không nổi rồi. Giờ mày đã về đây được ba tháng rồi thì làm sao anh ấy không phát điên được chứ? Hihi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-mang-ten-anh/2038441/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.