Bonnie cảm thấy choáng váng và bối rối. Trời đã tối.
“Thôi được” – Một giọng nói vừa cứng rắn vừa điềm tĩnh vang lên.- “Đây là hai vấn đề cần giải quyết, một vết thương sâu cần một mũi chống uốn ván , và ồ, mình sợ rằng mình sẽ phải làm bạn gái của bồ an thần lại ,Jim à. Mình sẽ cần sự trợ giúp, nhưng bồ không được chuyển động. Cứ nằm xuống và nhắm mắt lại.”
Bonnie mở mắt. Cô có một kí ức mơ màng về việc cô đang thả mình lên giường. Nhưng cô không ở nhà, cô vẫn còn đang ở tại nhà Saitou, nằm trên ghế bành.
Như thường lệ, mỗi khi bối rối hay sợ hãi, cô luôn tìm kiếm Meredith. Meredith vừa trở ra từ trong bếp, mang theo chiếc khăn ướp lạnh tự chế. Cô đặt nó lên cái trán đã ướt đẫm mồ hôi của Bonnie.
“Bồ vừa ngất đi” Cô giải thích, trong khi tự mình nhận ra điều đó. “Chỉ vậy thôi.”
“Mình biết là bồ ngất. Bồ đã đập đầu xuống sàn rất mạnh” Meredith lặp lại, và lần đầu tiên gương mặt cô hoàn toàn dễ đọc đến vậy: Lo lắng, thương xót và nhẹ nhõm đều hiện rõ. Thật sự là nước mắt đã đong đầy. “Ôi, Bonnie, mình đã không đến với bồ kịp lúc. Isobel đã ngáng đường, mấy cái thảm cũng chẳng làm sàn nhà mềm đi là bao, bồ đã bất tỉnh gần nửa giờ! Bồ làm mình sợ quá”
“Mình xin lỗi,” Bonnie dò dẫm đưa một tay ra khỏi chăn, có vẻ như cô đang được ủ ấm, và siết chặt bàn tay Meredith. Điều đó có nghĩa là tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-ma-ca-rong/2257752/quyen-5-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.