Stefan bước về phía ngôi nhà nơi góc đường một cách miễn cưỡng, gần như sợ phải trông thấy những gì ở đó. Một nửa trong hắn chắc mẩm rằng đến lúc này Damon đã rời bỏ vị trí của mình rồi. Ngay từ đầu, hắn đúng là một thằng ngốc mới đi trông cậy vào Damon như thế.
Nhưng khi Stefan tới sân sau, có một thoáng chuyển động giữa những thân cây óc chó. Đôi mắt hắn, vốn tinh nhanh hơn mắt người thường do đã quen với việc săn mồi, nhận ra một bóng đen đang đứng tựa vào thân cây.
“Tới giờ này mới quay về đấy à.”
“Tôi phải đưa mấy người kia về nhà an toàn đã. Xong tôi còn phải ăn nữa.”
“Máu động vật.” Damon nói giọng khinh thường, mắt dán vào một vết sẩm màu tròn nhỏ trên áo thun của Stefan. “Nghe mùi thì biết là thỏ. Có vẻ như thế là phải phép, đúng không nào?”
“Damon… tôi cũng cho cả Bonnie và Meredith cây roi ngựa rồi đấy.”
“Một sự phòng xa rất khôn ngoan.” Damon nhấn mạnh từng chữ và nhe hàm răng trắng lóa.
Một cảm giác khó chịu quen thuộc trào lên trong Stefan. Sao Damon cứ phải khó thương như thế chứ? Nói chuyện với anh ta chẳng khác nào đi lang thang giữa bãi mìn vậy.
“Anh mày đi đây,” Damon nói tiếp, vắt áo khoác lên một bên vai. “Có việc riêng cần làm.” Anh ta ngoái lại ném cho Stefan một nụ cười lóa mắt. “Đừng thức đợi nhé.”
“Damon này,” Damon hơi xoay người lại, không nhìn nhưng có lắng nghe. “Sẽ chẳng hay ho gì cho chúng ta đâu nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-ma-ca-rong/2257689/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.