Mộ Minh Nguyệt chăm chú nhìn sâu vào mắt anh, một lúc lâu mới thu lại ánh mắt. “Chiến Vân Khai, em không cần anh bảo vệ.” Mộ Minh Nguyệt nói. “Anh là người đàn ông của em, anh nhất định phải bảo vệ em, em là người thân duy nhất còn lại trên đời này của anh.” Chiến Vân Khai đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt lên vị trí ở tim anh. Lúc chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngón tay của cô rơi run lên. Cô muốn rút tay lại, bị Chiến Vân Khai phát hiện, anh càng dùng sức nắm chặt lấy tay cô hơn: “Minh Nguyệt, anh không muốn nói em biết quá khứ của anh là vì anh không muốn kéo em vào mấy chuyện rách nát này.” Cô nên là một người không lo không nghĩ mới đúng. Chứ không phải là đi theo anh gánh vác những áp lực này, đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm. “Em biết chứ.” Một mình Mộ Minh Nguyệt ở bên ngoài trải qua bao nhiêu mưa gió, cô đã đoán được nếu cô và anh ở bên nhau, ngoại trừ tên anh ra thì cô hoàn toàn không biết bất kỳ thông tin gì về anh cả. Chiến Vân Khai nghe vậy, trong mắt lóe lên tia hoảng hốt, nhìn cô một cách ngạc nhiên: “Minh Nguyệt…” “Em hiểu…” Mộ Minh Nguyệt vỗ vỗ ngực anh, nhìn chằm chằm anh. “…” Chiến Vân Khai kích động ôm cô vào lòng, dùng sức lực vừa phải ôm lấy cô, thở dài một tiếng, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng hỏi: “Minh Nguyệt, chúng ta làm lành có được không? Để anh ở bên cạnh em, bảo vệ cho em và các con.” Tim của Mộ Minh Nguyệt lộp bộp một cái, sao cô lại không muốn ở bên anh thêm lần nữa chứ. Chỉ là cô không thể làm như vậy. Bây giờ cô cũng lo cho tình trạng của Mộ Nhạc Nhạc. Một khi Mộ Nhạc Nhạc xảy ra chuyện, cô thật sự không biết mình sống tiếp thế nào. “Chiến Vân Khai, bây giờ em có rất nhiều chuyện phải làm…” Cô lấy sự bận rộn để viện cớ. “Anh cùng em hoàn thành từng chuyện một.” Chiến Vân Khai nói một cách nghiêm túc. “Chiến Vân Khai…” Mộ Minh Nguyệt rời khỏi lòng anh, nâng mắt nhìn anh: “Từ đâu đến cuối em đều tin một câu nói, là của mình thì người khác có giành cũng không giành được, sẽ không vì một tờ giấy mà chia tách tình yêu của hai người. Mấy năm nay, anh đúng là người đàn ông đầu tiên khiến em động lòng, em cũng chưa từng buông tay anh.” Chiến Vân Khai nghe thấy, tim đập nhanh hơn, vô cùng kích động, đến giọng của run rẩy, anh chăm chú nhìn sâu vào mắt cô: “Minh Nguyệt, em vừa nói gì? Em nói lại lần nữa xem?” Lúc này, Chiến Vân Khai có hơi không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Anh muốn xác nhận lại lần nữa. Hai má Mộ Minh Nguyệt bỗng chốc đỏ lên, cô hơi dời mắt đi, nói: “Lời em đã nói thì không muốn nói lại lần thứ hai, anh không nghe thấy thì thôi vậy.” Lúc này, lòng Chiến Vân Khai vui đến nở hoa, giống như một đứa trẻ ấu trĩ, liếm liếm môi, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Em không thích nói cũng không sao, anh đã ghi nhớ hết rồi.” “Đừng có đánh trống lảng, sau này anh định làm thế nào?” Mộ Minh Nguyệt nghĩ đến quan hệ phức tạp giữa anh và nhà họ Chiến, không kìm được mà bắt đầu lo lắng. “Em đang quan tâm anh à?” Chiến Vân Khai nhìn một cái đã nhìn thấu sự lo lắng nhưng lại ngại không nói ra của cô. Mộ Minh Nguyệt nhìn anh một cách nghiêm túc: “Em đang nói chuyện với anh một cách nghiêm túc đấy.” “Dự định sau này đó là tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất kỳ người nào của nhà họ Chiến.” Chiến Vân Khai nói một cách nhẹ nhàng bình thản. Mộ Minh Nguyệt nhíu mày: “Anh muốn báo thù sao?” Đây cũng là việc cô lo lắng. Mấy năm trước nhà họ Chiến muốn lấy mạng anh, nếu như bọn họ biết anh vẫn còn sống, chắc chắn sẽ nghĩ cách để truy sát anh. Huống chi anh là triệu phú trên thế giới, sao nhà họ Chiến có thể buông tha cho anh chứ? Chắc chắn sẽ âm mưu hãm hại anh để giành lấy tài sản! Cô thật không muốn anh mạo hiểm. “Minh Nguyệt, anh biết em đang lo lắng cho anh, nhưng em lo lắng chỉ là dư thừa thôi.” Chiến Vân Khai cho cô ánh mắt trấn an. Anh làm việc có chừng mực. Mấy chuyện giống như bị người khác hãm hại thế này, anh chắc chắn sẽ không cho phép xảy ra lần thứ hai. Với thân phận và địa vị hiện tại của anh, muốn phá huỷ một gia tộc, dù cho có là gia tộc giàu có hơn nữa, chỉ cần một câu nói của anh, trong mười giây là có thể khiến đối phương phá sản. “Chiến Vân Khai, nếu anh vẫn muốn ở bên em lần nữa, thì anh phải nghe lời của em, buông bỏ thù hận trong quá khứ, bắt đầu lại lần nữa, đừng kéo mạng sống của mình vào nữa.” Mộ Minh Nguyệt nghĩ lại còn thấy sợ, nói. Cô là biên kịch phim trinh thám phá án nổi tiếng ở nước ngoài, cô không biết đã viết bao nhiêu tình tiết muôn hình vạn trạng thế này. Hơn nữa những người đã từng muốn lấy mạng anh như nhà họ Chiến kia vô cùng tàn nhẫn, chắc chắn sẽ không có lòng tốt nương tay hay nể mặt tình thân đâu. “Nếu em không có khả năng, cứ nhất quyết đối đầu với nhà họ Thẩm như vậy, anh cũng sẽ lo lắng cho em.” Chiến Vân Khai hơi nhíu mày, lo lắng nhìn sâu vào mắt cô. “Em sẽ không lấy trứng chọi với đá.” Mộ Minh Nguyệt nói. “Ừm, anh cũng sẽ không lấy trứng chọi với đá.” Giọng điệu của Chiến Vân Khai rất bình tĩnh. “Vân Khai, em biết muốn anh buông bỏ thù hận là chuyện không thể nào, em cũng biết khiến anh rơi vào con đường chết là cảm giác tuyệt vọng biết bao, nhưng không phải bọn họ cũng đã bị trừng phạt rồi sao? Anh đã phế bỏ Chiến Dương Uý rồi, nếu anh vẫn chưa hết hận, anh cứ tiếp tục xử lý nhà họ Chiến, khiến nhà họ Chiến tán gia bại sản, để bọn họ nhận được sự trừng phạt thích đáng.” Mộ Minh Nguyệt không hề hy vọng Chiến Vân Khai đi báo thù. Dù sao đó cũng là con đường một đi không trở lại. Bây giờ việc cô có thể làm là cố gắng hết sức nắm giữ số phận của tất cả người trong nhà họ Thẩm, để cả đời này bọn họ cũng sống trong đau khổ. Thậm chí là sống không bằng chết. “Minh Nguyệt, đợi anh một thời gian nữa, anh xử lý nhà họ Chiến xong rồi, anh hứa với em sẽ không làm mấy chuyện mạo hiểm này nữa.” Chiến Vân Khai nói với Mộ Minh Nguyệt. Mộ Minh Nguyệt biết mình không cách nào thay đổi suy nghĩ của anh. Vậy thì phải cùng anh kề vai sát cánh đến cùng. “Daddy, mẹ! Hai người lại vứt tụi con qua một bên lén lút yêu đương!” Mộ Nhạc Nhạc chạy ra từ bên trong, đứng ở trên bậc đá nhìn Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt, tay chống trên eo, dáng vẻ hung dữ, nói. Mộ Nhạc Nhạc thật sự bị kích thích. Ngày nào cũng phải ăn cẩu lương, cậu thật sự không muốn sống nữa. Từ giờ đến lúc cậu có thể yêu đương còn mười ba năm nữa! Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu rồi! Mộ Minh Nguyệt kéo tay Chiến Vân Khai đi vào trong, lúc đi ngang qua Mộ Nhạc Nhạc, cô nói: “Con đừng nói lung tung, mẹ và Chiến daddy của con có việc cần nói.” “Nói cái gì? Nói chuyện yêu đương à?” Mộ Nhạc Nhạc nâng mày một cách xấu xa với Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ, đừng có làm quá nhiều mấy chuyện đáng xấu hổ, rất dễ sinh ra cục cưng đó.” Mộ Minh Nguyệt: “…” Thằng nhóc này, thật muốn đánh cho nó một trận! Nếu không phải nề tình trẻ con không biết nói dối, cô thật rất muốn cho nó một trận no đòn. “Không có chuyện đó đâu.” Mộ Minh Nguyệt phủ nhận. Ánh mắt của Mộ Nhạc Nhạc lại nhìn về phía Chiến Vân Khai: “Chiến daddy, lúc nãy bố không phải yêu đương với mẹ con sao?” “Không phải.” Chiến Vân Khai nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt, biết da mặt cô mỏng, không muốn nói mấy chuyện này, đặc biệt là ở trước mặt con trai. “Vậy bố không yêu đương với mẹ con, bố đàn piano sao?” Hai tay Mộ Nhạc Nhạc khoanh trước ngực, hỏi một cách không phục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]