“Cậu Chiến, đây là con mà con riêng của tôi để lại, cậu chiếm lấy có vẻ không thích hợp lắm? Mặc dù nhà họ Chiến chúng tôi không bằng nhà họ Chiến của cậu, nhưng pháp luật sẽ bảo vệ chính nghĩa.”
Chiến Cẩm Quốc không có năng lực để đối nghịch với Chiến Vân Khai, nên muốn lấy pháp luật ra để đè anh.
Chiến Vân Khai nghe thấy, dừng chân lại, liếc Chiến Cẩm Quốc bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cho dù hai đứa nhỏ này không phải là do tôi sinh, thì cũng do một tay tôi nuôi lớn, ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành.”
So pháp luật với với Chiến Vân Khai anh, anh đã đồng ý chưa?
Sắc mặt của Chiến Cẩm Quốc đột nhiên biến thành màu gan heo.
Đặc biệt là bị khí thế lạnh lùng mạnh mẽ của Chiến Vân Khai làm cho kinh động.
Bàn điều kiện với Chiến Vân Khai chẳng khác nào bảo hổ lột da.
Đừng hòng nghĩ đến.
Chiến Cẩm Quốc chỉ đành trơ mắt nhìn Chiến Vân Khai đưa hai đứa cháu của nhà họ Chiến rời đi.
Trên xe, Chiến Vân Khai để hai cục cưng ngồi ở hàng sau, thắt chặt dây an toàn cho hai đứa nhỏ.
“Sao hai con lại bị Chiến Cẩm Quốc dẫn đi?” Mắt Chiến Vân Khai sâu thẳm, trầm giọng hỏi.
Chiến Cảnh Hi nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Chiến Vân Khai, bị doạ đến cơ thể rụt lại, hơi sợ hãi không dám nhìn Chiến Vân Khai.
Mộ Nhạc Nhạc phát hiện Chiến Cảnh Hi đang sợ Chiến Vân Khai, nên đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy bàn tay của Chiến Cảnh Hi: “Con và anh Hi Hi đang đi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895962/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.