“Ai? Đem cho ai?” Chiến Vân Khai nhướng mày, đen mặt nhìn chằm chằm đứa con trai đang nói hươu nói vượn của mình.
Chiến Cảnh Hi chỉ chỉ bản thân: “Con!”
Bố không biết quý trọng mẹ, vậy thì để cậu đến trân trọng mẹ!
Cậu sẽ dùng cả cuộc đời để bảo vệ tốt cho mẹ!
Sẽ không bao giờ làm mẹ tức giận, sẽ không bao giờ làm mẹ khóc!
“Bố xem bố kìa, làm mẹ khóc hết lần này đến lần khác, bố có còn là đàn ông không vậy?” Chiến Cảnh Hi trách móc Chiến Vân Khai.
“Mấy đứa thì hiểu cái gì, đi ra ngoài.” Chiến Vân Khai chỉ vào cửa phòng sách, ra hiệu cho hai đứa bé ra ngoài đợi trước.
“Nhạc Nhạc, bố ức hiếp mẹ của em, em không quan tâm sao?” Chiến Cảnh Hi biết mình ở phương diện này có chút danh không chính ngôn không thuận, cho nên chỉ có thể dựa vào Mộ Nhạc Nhạc thôi.
Thành thật mà nói, Chiến Cảnh Hi thật sự rất hâm mộ Mộ Nhạc Nhạc.
Tuy rằng Mộ Nhạc Nhạc nói đi theo mẹ sẽ sống một cuộc sống nghèo khó, nhưng mà cậu biết, cho dù mẹ có nghèo khó lần nữa, thì cũng sẽ không nghèo nàn về cách giáo dục Mộ Nhạc Nhạc, cũng không để Mộ Nhạc Nhạc ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Người mẹ vừa tốt bụng lại còn xinh đẹp như vậy, ai nhìn thấy cũng sẽ yêu thương!
Hơn nữa, cậu biết rằng, Mộ Nhạc Nhạc nói như vậy, đơn thuần chỉ là lo lắng cậu sẽ cướp mẹ với mình mà thôi.
Mộ Nhạc Nhạc tính toán cái gì, chỉ cần bĩu môi một cái, cậu cũng đoán được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895940/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.