Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Vân Khai sa sầm, vẻ mặt vô cảm, nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang hoảng loạn chết đi được.
Mình già thật rồi ư?
Thế nên sau khi Minh Nguyệt quay lại mới không yêu mình nữa?
Nhìn lại Minh Nguyệt, vẫn một vẻ trẻ trung như trước, chỉ có điều càng ngày càng đẹp thôi!
Một người phụ nữ đã làm mẹ mà trông chẳng giống từng sinh con chút nào cả, trông cô cùng lắm chỉ mười chín, hai mươi tuổi thôi.
Nghĩ đến đây, Chiến Vân Khai bắt đầu suy tính.
Không đợi được câu trả lời của Mộ Minh Nguyệt, anh cũng không hỏi dồn nữa.
Ngược lại, anh lại bị Chiến Cảnh Hi châm chọc một trận: “Chê bố già thì đã làm sao? Con trai bố đây cũng chê bố già đấy."
Chiến Cảnh Hi tha thiết nhìn Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt cực thèm thuồng, cậu cũng muốn ôm Mộ Minh Nguyệt.
Mấy ngày nay cậu đau lòng lắm lắm.
Cậu cứ tưởng mẹ không cần mình nữa.
Chiến Vân Khai đương nhiên biết con trai mình đang nghĩ gì, bèn ôm Mộ Minh Nguyệt lướt qua con trai đi đến phòng khách, liếc nhìn một bóng người nho nhỏ đang bận rộn trong bếp, hỏi: “Nhạc Nhạc, xong chưa con?”
“Bố ơi, thực ra bố không cần cứ ôm khư khư mẹ hoài như vậy đâu, bố thả mẹ xuống trước đi, được không?” Chiến Cảnh Hi thấy Chiến Vân Khai phớt lờ mình mà ôm mẹ đi mất, cậu vội vàng chạy theo, trong giọng nói non nớt tràn đầy sự bất mãn.
Nhìn con trai tình địch nhỏ của mình, Chiến Vân Khai cũng bực bội lắm.
Con trai quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895923/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.