“Bốp!”
Mộ Minh Nguyệt giơ tay đấm ngực Chiến Vân Khai, sắc mặt cô tái mét, tuyệt vọng bất lực mà nói: “Sao anh lại giấu em! Mấy ngày trước em còn để con trai đi bơi!”
Hồi nhỏ người đi bơi là cô!
Bây giờ đến con trai cô!
Mà cô vẫn luôn chẳng hề hay biết mẹ mình đang nằm ngay dưới bể bơi!
Chiến Vân Khai hiểu tâm trạng của cô lúc này, bèn mặc cô đập đánh mình trút giận.
“Minh Nguyệt, anh xin lỗi.” Anh chỉ có thể nói với cô một câu xin lỗi.
“Anh thế mà lại gạt em!” Ánh mắt Mộ Minh Nguyệt tràn đầy lạnh nhạt oán hận nhìn Chiến Vân Khai, sau đó cô giận dữ quay người đi khỏi.
“Minh Nguyệt!” Chiến Vân Khai đuổi theo.
“Đừng chạm vào em!” Mộ Minh Nguyệt hất tay Chiến Vân Khai ra.
Mộ Minh Nguyệt khi ấy lập tức trở về chôn cất mẹ mình đàng hoàng.
Lần này, cô phải tự tay gϊếŧ chết một nhà bốn người Thẩm Tam Thăng!
Mộ Minh Nguyệt không bắt được xe, cũng chẳng quan tâm nhiều nữa mà lái xe Chiến Vân Khai đi.
Người lái xe lo lắng đi đến bên cạnh Chiến Vân Khai: “Cậu chủ…”
“Không sao, cứ đi theo cô ấy là được, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì. Đưa bốn người nhà họ Thẩm đến biệt thự Mộ Thị.” Chiến Vân Khai cũng nhanh chóng lên một chiếc xe khác bám theo sau Mộ Minh Nguyệt.
Biệt thự Mộ Thị.
Mộ Minh Nguyệt vừa bước xuống xe, cả người đều luống cuống.
Tay chân mềm nhũn.
Đứng cũng chẳng vững.
Liền sau đó, Chiến Vân Khai đã liên hệ với đội thi công và đội tang lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895912/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.