Khi Mộ Minh Nguyệt nghe thấy những lời của Chiến Vân Khai, có vẻ như cô đã nghe thấy những lời nực cười nhất trên thế giời này.
Cô chế nhạo, nhìn chằm chằm vào Chiến Vân Khai với ánh mắt oán hận, rồi bắt đầu mắn: “Chiến Vân Khai, chỉ cần điều tra một chút những chuyện đã xảy ra vào năm đó, chúng ta cũng đã không đến nỗi phải đi đến bước đường này!”
“Anh luôn miệng nói là yêu tôi, nhưng anh có thật sự yêu tôi không? Tại sao năm đó khi tôi xảy ra chuyện, anh lại bỏ rơi tôi? Hóa ra tôi chỉ là một công cụ của anh mà thôi, đúng không?”
“Nếu anh không yêu tôi, tại sao anh lại đáp lại sự nỗ lực của tôi? Anh có biết không, bây giờ khi tôi nhớ lại mình lúc đó, tôi cảm thấy bản thân mình…”
Nói đến đây, Mộ Minh Nguyệt đã bắt đầu nghẹn ngào, như mắc phải xương cá: “Tôi cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm và rẻ tiền!”
Kinh tởm làm sao mình lại có thể chủ động trước một người đàn ông như vậy?
Không chút tự trọng mà đem lòng yêu anh!
Đó là do tuổi trẻ điên cuồng sao?
Dĩ nhiên là không phải rồi!
Tình yêu của cô dành cho anh xuất phát từ tận đáy lòng.
Cô yêu anh, cho dù anh bị tàn tật hay què quặt.
Cô đều yêu anh.
Chỉ vì anh đối tốt với cô, đem lòng cảm kích anh muốn đền ơn anh, nhưng dần dần cô phát hiện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Cô phải lòng người đàn ông có ơn với cô, giúp đỡ cô.
Tình yêu à, mẹ nó chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895910/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.