Khuôn mặt của Mộ Minh Nguyệt đỏ bừng khi nghe anh hỏi câu đó, cô nói: “Anh tìm được thi thể của mẹ tôi trước đã rồi nói mấy chuyện này.”
“Chuyện quan trọng như vậy, sao bây giờ em mới nói với anh? Tại sao quản gia Trình cũng không biết?” Chiến Vân Khai cau mày, có chút không vui hỏi.
Anh coi cô là người quan trọng nhất cuộc đời này, mà cô lại coi anh như người ngoài!
Chuyện quan trọng như vậy bây giờ mới cho anh biết!
Sao cô luôn luôn nghĩ cho người khác, mà không nghĩ cho bản thân mình?
Luôn gánh vác mọi thứ một mình?
Mộ Minh Nguyệt cau mày: “Vì nhà họ Thẩm muốn che giấu, dùng thi thể của mẹ tôi để uy hiếp tôi, nếu tôi có chút sơ suất nào, thì bọn họ lập tức phá hủy thi thể của mẹ tôi, không phải tôi không nói, mà là tôi không có cơ hội để nói cho anh biết.”
Lần này quay về, cô không sợ bất cứ ai.
Cô không thể tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Thẩm, nhưng nhà họ Thẩm cũng không dám làm chuyện gì quá đáng với cô.
“Chiến Vân Khai, anh có thể đi gặp Thẩm Tư Viện, hỏi cô ta thi thể của mẹ tôi ở đâu được không? Tôi sợ mẹ tôi ở một mình sẽ cô đơn, tôi nhất định phải tìm ra bà ấy, mẹ tôi rất muốn nhìn tôi sinh con đẻ cái, tôi muốn đưa Nhạc Nhạc đi gặp bà ấy.” Mộ Minh Nguyệt nói, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.
Trái tim cô như bị thứ gì đó đâm qua vậy, khó chịu đến mức cô thở không ra hơi.
“Nhưng anh đừng trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895878/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.