Mộ Minh Nguyệt đẩy anh ra, mặt đỏ bừng quay người rời đi.
Vừa định bước đi, đã bị anh kéo lại, giây tiếp theo, Chiến Vân Khai đã ôm cô từ phía sau, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt cô, âm thanh ấm áp nói: “Còn đang giận tôi sao?”
Mộ Minh Nguyệt thật sự bị khả năng đeo bám lì lợm của Chiến Vân Khai làm tức chết rồi, cô tức giận đối diện với đôi mắt thâm trầm kia: “Tôi không phải đang giận, mà là…”
Nói đến đây, Mộ Minh Nguyệt nhớ đến sự tàn nhẫn của LU, tim cô hoảng sợ một hồi.
Chiến Vân Khai lại chăm chăm nhìn thẳng vào cô, nhíu mày lại: “Mà là gì?”
Mộ Minh Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm, hoang mang đến nỗi một chữ không dám nói tiếp.
Bầu không khí xung quanh cũng lạnh lẽo trong chớp mắt.
Chiến Vân Khai thấy cô lại không lên tiếng, cho rằng cô đang nhớ đến Lục Chiếu Thiên, sự bực bội trong lòng trong nháy mắt liền trào lên, những lời vốn dĩ còn định dỗ ngọt cô bây giờ lại kẹt lại trong cổ họng, anh lại càng không nỡ nặng lời với cô.
Chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Thân thể em mệt rồi, đi ngủ trước đi.”
Anh giày vò cô cả đêm, cô lại khóc đến như vậy, anh nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Không cần biết Mộ Minh Nguyệt có muốn ngủ hay không, Chiến Vân Khai mạnh bạo bế cô về giường, cho cô gối đầu lên cánh tay mình, ôm chặt cô đi ngủ.
Trong lúc đó, cô có giãy giụa, nhưng cuối cùng là đấu không lại sức mạnh của anh, nên ngoan ngoãn nằm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895831/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.