Mộ Nhạc Nhạc vuốt cằm, mặt nghi ngờ hỏi: “Thế tại sao Chiến Cảnh Hi là con trai của bà cô hồ ly tinh Thẩm Tư Viện ạ, con lại đặc biệt thân thiết với cậu ấy? Mẹ không biết đâu, con cảm thấy cậu ấy cứ như một bản sao của con ở thế giới này ấy.” Trừ tính cách nóng nảy không giống ra, các điểm khác đều y hệt! Nhất là vẻ ngoài! Gần như là giống nhau y hệt! Hai đứa nhỏ đứng cạnh nhau, khó mà phân biệt được đứa nào với đứa nào. Cho nên cậu với Chiến Cảnh Hi khẳng định bọn họ là cặp sinh đôi! Thậm chí còn nghi ngờ, bà cô Thẩm Tư Viện dùng thủ đoạn nào đó trộm Chiến Cảnh Hi đi! Nhưng… kiểm chứng đủ kiểu rồi Chiến Cảnh Hi đúng là con của Thẩm Tư Viện thật. Năm ấy còn là do Chiến Vân Khai đưa đi từ bên người Thẩm Tư Viện. Bây giờ nhân chứng duy nhất chỉ có Mộ Minh Nguyệt. Nếu Mộ Minh Nguyệt nói bầu song thai, thì Chiến Cảnh Hi rất có thể là em trai ruột của cậu đó! Mộ Minh Nguyệt nhìn Mộ Nhạc Nhạc, một lúc sau mới nói: “Có lẽ là máu mủ tình thâm nhỉ…” “Sao ạ? Máu mủ tình thâm?” Mộ Nhạc Nhạc kích động hét chói tai! Mẹ vừa nói gì thế? Mộ Minh Nguyệt thấy vẻ mặt kinh ngạc của con trai, cô mới chợt nhận ra mình nói sai rồi, nhưng cô rất bình tĩnh, trầm giọng nói: “A Nhạc, ngoan, đi ngủ thôi.” Mà đôi tay nhỏ bé của Mộ Nhạc Nhạc ôm chặt lấy Mộ Minh Nguyệt, hai chân quấn quanh người cô, bấu lấy không chịu đi: “Mẹ, mẹ vừa nói máu mủ tình thâm ạ, thế có nghĩa là gì ạ? Mẹ không nói rõ cho con biết thì con không đi ngủ đâu.” Mộ Minh Nguyệt cũng tự dưng buột miệng, không ngờ bí mật mình luôn cố giữ lại lỡ miệng nói ra trước sự đeo bám của con trai. Thấy Mộ Minh Nguyệt không nói gì, Mộ Nhạc Nhạc vội chết đi được! Cậu còn nước mắt lưng tròng nói: “Mẹ, Chiến Vân Khai thật ra là bố đẻ của con đúng không? Nếu như không phải thì sao mẹ nãy lại buột miệng nói câu “Máu mủ tình thâm” chứ?” Thấy con trai cứ bám lấy mình hỏi tới hỏi lui, cô đành bó tay, một lúc sau nói lời sâu xa: “A Nhạc, cho dù không có bố, chúng ta chẳng phải vẫn sống tốt đấy thôi? Giờ người ta đã có gia đình rồi, chúng ta đừng làm rối loạn mọi chuyện, có được không?”
Mộ Nhạc Nhạc đắm chìm trong sự thật mà Mộ Minh Nguyệt nói. “Mẹ ơi, thế ý của mẹ là, Chiến Vân Khai đúng là bố đẻ của con ạ?” Mộ Minh Nguyệt biết giấy không thể gói được lửa, cô khẽ nói: “A Nhạc, mẹ nói rõ cho con biết, mẹ và Chiến Vân Khai không thể sống với nhau được, nếu như chú ấy biết con là con đẻ của chú ấy, e là đời này con sẽ mồ côi mẹ đấy.” Mộ Nhạc Nhạc khó hiểu hỏi: “Tại sao ạ? Không phải là gia đình đoàn tụ sao?” Trên tivi đều diễn như vậy mà. “Nếu như mẹ tái hôn với Chiến Vân Khai, chú ấy sẽ cướp lấy quyền nuôi con, con nghĩ mẹ có thể giành được quyền ấy sao?” Mộ Minh Nguyệt ý nghĩa sâu xa nói, giống như tiêm một mũi dự phòng cho Mộ Nhạc Nhạc. “Mẹ với bố không phải còn chưa ly hôn sao? Hai người chẳng qua chỉ đang giận dỗi ly thân tạm thời thôi mà.” Mộ Nhạc Nhạc túm tóc nói. “Trên danh nghĩa thôi, hiểu không?” Mộ Minh Nguyệt xoa đầu Mộ Nhạc Nhạc, quyết định không để Mộ Nhạc Nhạc lưu lại đoạn ký ức không vui vẻ này, cô bèn thôi miên Mộ Nhạc Nhạc, khiến cậu quên đi chuyện vừa mới xảy ra. Con trai của cô phải trưởng thành trong sự vui vẻ, không nên vì một người bố mà trở nên u sầu. Duy trì trạng thái của cậu và Chiến Vân Khai như hiện giờ là được rồi. Mộ Minh Nguyệt có một kỹ năng, đó là thuật thôi miên. Chỉ cần đối phương nhìn vào mắt cô hơn mười giây, là cô có thể thôi miên đối phương, hơn nữa còn có thể lựa chọn xoá đi đoạn trí nhớ ở khoảng thời gian nào. Khoảng mười phút sau, Mộ Minh Nguyệt ôm Mộ Nhạc Nhạc đã ngủ say về phòng. Lúc Mộ Minh Nguyệt rời đi, Mộ Nhạc Nhạc liền mở mắt, nhìn về cửa phòng đã đóng, trong đôi mắt hiện ra một tia tăm tối thoáng qua. Cậu có bố mà không thể nhận sao? Cậu giờ cũng đã biết vì sao mẹ không cho mình quấy nhiễu trước mặt Chiến Vân Khai rồi, thì ra là sợ Chiến Vân Khai nhận ra manh mối. Cậu cũng biết vì sao vẻ ngoài của cậu và Chiến Cảnh Hi lại giống nhau đến vậy rồi. Đều di truyền gen của Chiến Vân Khai cả. Huống hồ, bà cô Thẩm Tư Viện kia còn em gái cùng cha khác mẹ với mẹ cậu. Thế nên cậu với Chiến Cảnh Hi trông giống nhau cũng có nguyên nhân cả.
Sau khi xác định tư tưởng, Mộ Nhạc Nhạc không nghĩ thêm nữa. Mẹ ngây thơ thật đấy, tưởng thôi miên là có thể khiến cậu quên hết sao? Cậu biết mẹ tốt với cậu, nhưng, cậu còn nhỏ thế này, cũng cần có bố yêu thương. May là cậu và Chiến Vân Khai, và Chiến Cảnh Hi vừa gặp đã quen thân. Để mẹ không lo lắng, cậu phải giả vờ cho tốt, tuyệt đối không thể để mẹ nhận ra. Mộ Nhạc Nhạc chợt nhgĩ tới chuyện gì đó, bèn nhảy từ trên giường dậy, sau đó lấy ra máy tính xách tay đặc biệt của mình ra, nhanh chóng khởi động, bắt đầu hack vào máy tính của Mộ Minh Nguyệt. Ngay sau đấy Mộ Nhạc Nhạc tìm thấy lệnh ám sát trong máy tính của Mộ Minh Nguyệt. Oh men! Lệnh ám sát gì thế này! Tại sao bắt mẹ cậu tìm người đàn ông này! Mẹ của cậu là của Chiến Vân Khai mà! Không được, cậu nhất định không thể để gã đàn ông khác tới chiếm trước được, cho dù người đó là mục tiêu mẹ phải ám sát! Cái tổ chức này gì mà biếи ŧɦái vậy, còn bắt mẹ cậu đi bán rẻ nhan sắc! Ghê tởm! Chẳng trách mẹ không muốn tái hợp với Chiến Vân Khai, thì ra đều có nguyên nhân cả! Đều do cái tổ chức phá hoại này! Cậu muốn đánh bom cái tổ chức này! Nghĩ thế, Mộ Nhạc Nhạc không hề nương tay hack sập website nội bộ của tổ chức, làm loạn số liệu, thả viruts, tổ chức này trong vòng nửa tháng không thể phục hồi được. Mộ Nhạc Nhạc sau khi hoàn thành toàn bộ mới yên tâm đi ngủ. Ngày mai, cậu muốn đích thân đi gặp gã đàn ông kia!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]