“Chiến Gia, về đề nghị của tôi…”
Chiến Cẩm Quốc nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng nơm nớp lo sợ, thấp giọng mà dò hỏi.
Còn chưa nói hết câu, nhất là khi ông ta dè dặt ngước mắt lên nhìn Chiến Vân Khai đã lập tức cả kinh.
Ông ta đã lăn lộn với đời mấy chục năm rồi, đã trông thấy đủ thể loại người. Nhưng lại chưa từng gặp người đàn ông nào quyết đoán và đáng kinh hãi như người ở trước mặt cả.
Người đàn ông trẻ tuổi cao to đẹp trai, biết nhìn xa trông rộng lại vô cùng sắc sảo, cả người anh toát ra một loại cảm giác dù không nổi giận nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được khí thế oai nghiêm của mình.
“Chiến Cẩm Quốc, ông cho rằng Chiến Vân Khai tôi đây cần dựa vào nhà họ Chiến sao?” Ánh mắt của Chiến Vân Khai lạnh lẽo, bắn ra từng tia lạnh thấu xương.
Cơ thể Chiến Cẩm Quốc run lên, còn chưa kịp hoàn hồn thì Chiến Vân Khai đã lên xe rời đi.
Để lại một mình Chiến Cẩm Quốc đang run bần bật, mồ hôi nhễ nhại ở đây.
Lúc này, điện thoại di động của ông ta reo lên, là thằng con chẳng ra gì của ông ta gọi tới.
Chiến Cẩm Quốc vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng gào thét: “Bố, con muốn gϊếŧ chết tên khốn đó! Con muốn báo thù! Sau này con cũng không thể chơi đùa cùng phụ nữ được nữa rồi…”
“Mày câm miệng cho tao! Chiến Gia giữ lại cái mạng chó này của mày, vốn dĩ mày phải cảm tạ ơn đức, vậy mà mày còn dám rêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895796/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.