Chương trước
Chương sau
Con trai?
Chiến Cẩm Quốc sững sờ, chẳng lẽ là Chiến Dương Uý?
Chiến Cẩm Quốc rất tinh tường, lập tức nghĩ ra đã xảy ra chuyện rồi, vội vàng cung kính nói: “Cậu Chiến, tôi nghĩ chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, cậu có thể đưa điện thoại cho Chiến Dương Uý được không, tôi sẽ dạy dỗ nó một trận.”
Chiến Vân Khai lạnh lùng, ánh mắt sắc bén rơi trên người Chiến Dương Uý, ném điện thoại lên người Chiến Dương Uý, lạnh lùng nói: “Bố mày gọi.”
Bố á?
Trong lòng Chiến Dương Uý giật thót, giây tiếp theo liền nổi giận đùng đùng chỉ vào Chiến Vân Khai quát: “Mày giả ngầu cái gì, sao bố tao có thể quen tên rác rưởi như mày được!!”
Trong tiếng gầm thét của Chiến Dương Uý, chiếc điện thoại ném lên người hắn đột nhiên vang lên một tiếng quát chói tai: “Chiến Dương Uý! Cái đồ ngu nhà mày, mày có biết mình đang làm gì không hả? Cả Chiến Gia mà mày cũng dám đắc tội?”
Bố, bố!
Chiến Dương Uý lập tức sợ tới mức cơ thể run lên, trên trán toát mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng cầm điện thoại lên, ngoan ngoãn như một con chó nói: “Bố, bố, bố…”
Chiến Dương Uý lúc này lạnh đến tận xương, cả người run rẩy!
Hắn không thể tin được rằng bố mình lại gọi điện cho tên nhóc hôi hám trước mặt mình!
Bên này hắn còn chưa kịp nói xong, giọng nói tức giận đã truyền đến từ đầu dây bên kia: “Chiến Dương Uý, bố mày không biết mày và Chiến Gia có hiểu lầm gì, bây giờ lập tức cút đến dưới chân Chiến Gia xin lỗi cho tao! Nếu không tao sẽ đánh mày tàn phế!”
Giọng điệu tức giận, lời lẽ ra lệnh khiến Chiến Dương Uý nghe mà không thở nổi!
Bố tức giận rồi!
“Bố, bố, sao bố lại biết tên nhóc hôi hám này? Bố gọi điện cho hắn ta làm gì?” Chiến Dương Uý lúc này vẫn không thể tin được, thậm chí còn nghi ngờ điều gì đó.
“Mày đang tìm chết!”
Sau khi xuống máy bay tư nhân, Chiến Cẩm Quốc ra khỏi sân bay và lên một chiếc xe hơi sang trọng hàng đầu: “Tên nhóc hôi hám là để cho mày gọi đấy à? Cậu ấy là Chiến Gia! Mày lại dám đắc tội với Chiến Gia, bây giờ lập tức quỳ xuống rồi bò qua cầu xin Chiến Gia tha thứ, nếu không tao và mày sẽ cắt đứt quan hệ bố con!”
Chiến Dương Uý lập tức liền sợ hãi, hai đang chân run rẩy.
Đã xảy ra chuyện gì vậy!
Lúc này đầu hắn mồ hôi nhễ nhại, cả người run lên, trong đầu lóe lên, lập tức quỳ xuống bò tới, thái độ cung kính hèn mọn nói: “Chiến Gia, thực xin lỗi, là tôi có mắt như mù, tôi khốn nạn, tôi đáng chết, tôi xin lỗi anh vì những sai lầm mình đã làm, mong anh hãy tha thứ cho tôi!”
Chiến Dương Uý vừa mới diễu võ dương oai, lúc này mới hết sức lo sợ xin lỗi như một con chó vậy, khiến cho những người trong phòng VIP thấy vậy liền kinh ngạc.
Hắn không phải là cậu chủ Chiến đến từ thủ đô sao?
Làm sao mà một ông lớn bản lĩnh thông thiên lại quỳ xuống xin lỗi xin tha thế này?

Nghe cuộc điện thoại đinh tai nhức óc đó, hình như là bố hắn gọi tới.
Gọi cho tên nhóc hôi hám xông vào gây sự à?
Trời ạ!
Rốt cuộc thì tên nhóc hôi hám đó là ai!
Lại có thể khiến người đứng đầu nhà họ Chiến tại thủ đô đích thân gọi điện thoại cho, càng khiến cho gia chủ tương lai của nhà họ Chiến sợ hãi như vậy.
Nhất là hội trưởng Trương, khi hội trưởng Trương bị nhằm vào thì đã nằm trên đất giả chết rồi!
Người đàn ông bị quản gia Trình đá bay, khi nhìn thấy người chống lưng của mình không ngờ lại quỳ xuống xin lỗi một tên nhóc hôi hám!
Lúc này hắn ta có thể không sợ hãi sao?
Hắn ta run cầm cập, cả người mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm cả áo.
Cậu chủ Chiến của họ rốt cuộc đã chọc vào ông lớn nào vậy?
Nhìn đám người đang run rẩy, quản gia Trình đứng bên cạnh Chiến Vân Khai, lạnh lùng nói: “Tôi đã nhắc nhở rồi, Chiến Gia không phải người mà các người có thể chọc vào được đâu!”
Bụp!
Không chút do dự nào cả, tất cả mọi người đều lập tức quỳ xuống!
Người nào người nấy đều quỳ xuống và dùng tốc độ nhanh nhất bò đến bên chân Chiến Vân Khai. Họ đập đầu thật mạnh xuống sàn và không ngừng dập đầu xin tha: “Chiến, Chiến Gia, tôi đã sai rồi, xin ngài hãy tha cho tôi! Tôi đã mạo phạm Chiến Gia, tôi đáng chết!”
Ngay khi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vô cùng tự giác tát vào mặt mình một cách nhịp nhàng, tiếng bốp bốp vang lên trong toàn bộ căn phòng!
Vẻ mặt của Chiến Vân Khai lạnh lùng, đôi mắt hơi híp lại: “Ông Trình, tìm một người phụ nữ khỏe một chút tới đây, bế Mộ Minh Nguyệt lên xe trước.”
Quản gia Trình lập tức tìm một người phụ nữ khỏe trong câu lạc bộ để bế Mộ Minh Nguyệt lên xe, thậm chí còn gọi người của Điện Long Vương đến bao vây quanh câu lạc bộ Đông Hoàng, canh gác chặt chẽ đến nỗi một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài được!
Chiến Vân Khai ngồi trên ghế sô pha, toàn thân toát ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn Chiến Dương Uý đầu đang chảy máu trước mặt.
“Bò qua đây!"
Bộp!
Chiến Dương Uý còn chưa bò qua thì đã bị quản gia Trình đá bay qua rồi.
Lúc này, Chiến Dương Uý đang bò trên mặt đất như một tên hèn nhát, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cả người hắn đang run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Chiến Dương Uý biết rõ rằng mình đã đắc tội đến ông lớn không nên đắc tội, liều mạng dập đầu nhận lỗi: “Chiến, Chiến Gia! Nể tình chúng ta đều là người của dòng chính mà tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa!”
Ánh mắt của Chiến Vân Khai lạnh lùng, lửa giận ngập trời, lạnh lùng nói: “Ông Trình, tôi không hy vọng nhìn thấy người này ở Vân Thành nữa.”
“Vâng thưa cậu chủ!” Quản gia Trình hiểu ý của Chiến Vân Khai chỉ bằng một câu nói.
Quản gia Trình ra hiệu bằng mắt với người của Điện Long Vương, hai tên đàn em cao to vạm vỡ lôi hội trưởng Trương đang giả chết trên mặt đất và một người đàn ông khác đắc tội với Chiến Gia đi.
Hội trưởng Trương và người đàn ông kia sợ hãi đến mức kêu la liên tục và phát ra âm thanh như mổ lợn.
“Bây giờ đến mày, Chiến Dương Uý.” Chiến Vân Khai trầm giọng nói.
Chiến Dương Uý nghe thấy vậy, đầu ong ong, sợ tới mức mật gan chảy ra, miễn cưỡng cười nói: “Chiến Gia, nói thế nào thì bố tôi cũng là Chiến Cẩm Quốc, hơn nữa hai người còn là bạn bè, làm việc gì cũng giữ lại một đường, ngày sau còn gặp lại. Tôi thề với anh rằng từ nay về sau tôi sẽ không bước chân đến Vân Thành nữa!”
Chiến Dương Uý suy nghĩ rất rõ ràng, cho dù Chiến Vân Khai này có năng lực thông thiên như thế nào, hắn cũng là người có chút quyền thế.
Nếu Chiến Vân Khai thực sự dám làm gì hắn, dựa vào việc hắn con trai duy nhất của nhà họ Chiến mà nói, cả nhà họ Chiến sẽ không bỏ qua cho Chiến Vân Khai!
Nghĩ đến điều này, nỗi kinh hoàng và sợ hãi của Chiến Dương Úy đối với Chiến Vân Khai cũng đã giảm đi một chút.
“Hay cho câu làm việc gì cũng giữ lại một đường, ngày sau còn gặp lại!”
Chiến Vân Khai cảm thấy vô cùng mỉa mai, nheo lại đôi mắt lạnh lùng: “Mày có biết người phụ nữ mày động vào là ai không?”
Chiến Dương Uý không hiểu gì: “Chiến Gia, một người phụ nữ có đáng để cho anh để ý như vậy không? Đừng làm tổn hại đến tình bạn với nhà họ Chiến chúng tôi.”
“Tình bạn?” Vẻ mặt của Chiến Vân Khai âm u, ánh mắt lạnh lùng, nhà họ Chiến có xứng làm bạn với anh không?
“Mộ Minh Nguyệt là vợ của tao!”
!!!
Nghe xong lời này, cả người Chiến Dương Uý run lên!
Hắn chơi người phụ nữ của Chiến Vân Khai?
Chiến Dương Uý lập tức xin lỗi: “Chiến Gia, tôi không biết chị ấy là vợ của anh… Hơn nữa không phải tôi vẫn chưa làm gì chị ấy sao. Tôi xin lỗi chị dâu, lại đền bù thêm ba trăm nghìn tệ nữa, coi như là bồi thường thiệt hại về tinh thần cho chị dâu.”
Chiến Dương Uý của lúc này vô cùng hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bộ dạng của công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi.
Ba trăm nghìn là một số tiền lớn rồi, hơn nữa chưa bao giờ hắn bỏ ra số tiền lớn như vậy để chơi phụ nữ.
Về cơ bản toàn là những người phụ nữ đó dính lấy để cho hắn chơi.
“Mày nói chuyện tiền bạc với tao?” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói: “Ông Trình, đưa cho hắn ba triệu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.