“Vốn dĩ chú đã có ý định miễn phí cho hai đứa rồi… Cháu vừa nói như vậy, chú nghĩ miễn phí cũng không tốt lắm.” Chú bán bò viên nhướn mày, liếc nhìn Mộ Nhạc Nhạc. Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức phản ứng, nhảy từ trên ghế xuống, ôm lấy đùi của chú bán bò viên, nói: “Chú bán bò viên sao có thể đối xử với bé cưng tốt như vậy được chứ? Người khác không biết, còn tưởng rằng chú muốn lừa bán trẻ con đó!” Chú bán bò viên: "… " Ai dám lừa bán thằng nhóc khủng bố này chứ! Chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, đã để lại cho anh ta một nỗi khiếp sợ đến giờ vẫn chưa biến mất đó! Hơn nữa một thằng nhóc như Mộ Nhạc Nhạc khi gặp nguy hiểm như vậy, còn có thể nhảy xe, còn có thể gặp nguy không loạn đấy? Lúc đó anh ta bị dọa đái ra quần! Ấy vậy mà Mộ Nhạc Nhạc còn có thể trấn tĩnh đến mức khiến cho đám người xấu kia thả cậu đi! Vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, nhìn Mộ Nhạc Nhạc bình an mà về, chú bán bò viên lập tức cảm thấy xuân về hoa nở, năm tháng bình yên! Anh ta cảm động đến rơi lệ, cầm hóa đơn nói: “Là chú bán bò viên mời cháu ăn, an ủi cháu!” Mộ Nhạc Nhạc chớp đôi mắt đen nhánh lấp lánh xinh đẹp: "Cảm ơn chú bán bò viên! Nhưng mà bé cưng vẫn muốn nói với chú một chuyện! Thịt bò viên của chú thật sự rất ngon, nhưng cũng rất đắt! Học sinh tiểu học nào có nhiều tiền như vậy chứ… "
"Học sinh tiểu học toàn là chìa tay xin tiền bố mẹ. đến chỗ của chú ăn thịt bò viên, là ăn hết một ngày tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ đó… " Chú bán bò viên dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Chú chỉ bán theo giá trên thị trường thôi mà! Đi ra ngoài hỏi thăm, loại thịt bò viên chính thống này, một trăm đồng một xiên đã không đắt lắm rồi. mỗi một xiên này, đã là gần bốn trăm gam! Bớt nữa thì bán sẽ bị lỗ đó!” Thịt bò nhà anh ta là do tổ tiên truyền lại đấy, còn có phương pháp chế biến thịt bò bí truyền, toàn là ngàn vàng khó mua đấy. Giá tiền này, là hợp tình hợp lý. Nhưng với học sinh tiểu học mà nói, đúng là có hơi cao! Nhưng những đứa nhỏ của trường học này toàn là con ông cháu cha cả! Đứa nào mà không tốt hơn anh ta chứ? Anh ta chỉ là một người làm công hèn mọn mà thôi! “Chẳng lẽ cục cưng hiểu làm chú rồi hả?” Mộ Nhạc Nhạc gãi tóc, cười hì hì hỏi. "Ừm, hiểu lầm chú rổi đấy!’ Chú bán bò viên nói. “Cháu thay em trai cháu đền bù tổn thất cho chú.” Chiến Cảnh Hi nói xong, đã rút ra một tờ một trăm tệ đua cho chú bán bò viên. “Hi Hi, cậu đưa tiền cho chú ấy à?” Mộ Nhạc Nhạc trơ mắt nhìn Chiến Cảnh Hi rút tiền đưa cho chú bán bò viên, vừa đau lòng vừa xót xa, cứ như đang rút máu của cậu vậy.
Chiến Cảnh Hi nhìn bộ dáng ấm ức của Mộ Nhạc Nhạc, cầm một xấp tiền khác nhét vào trong tay của Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Còn lại cho cậu hết.” Mộ Nhạc Nhạc vừa thấy tiền, nuốt nước miếng cái ực, không dám tin mà nhìn Chiến Cảnh Hi ra tay hào phóng như vậy, nhếch miệng cười: “Em trai à, cho tớ tiền này sao?” Chiến Cảnh Hi gật đầu: “Ừm, cho cậu hết, cậu về nhà nhớ đối xử tốt với mẹ đấy.” Mộ Nhạc Nhạc vui mừng mà đếm tiền trong ngực: “Cảm ơn em trai! Mẹ là mẹ của tớ, đương nhiên là tớ sẽ đối tốt với mẹ!” Mộ Nhạc Nhạc không khỏi cảm thán, trẻ con có tiền đúng là rất hạnh phúc! Tùy tiện sẽ đưa tiền cho cậu! “Hi Hi, tớ nói cho cậu nghe, cậu không thể ỷ nhà có tiền, thì tùy tiện cho người khác tiền có biết không? Nếu như cậu muốn cho… thì cho tớ, anh đây giữ giúp cậu, đến khi cậu lớn rồi thì trả lại cho cậu.” Chiến Cảnh Hi: "… " Những lời này của Mộ Nhạc Nhạc, sao lại giống như lời mà khi người lớn lấy đi tiền lì xì của con nít thường nói trong TV mừng lễ năm mới vậy? Tiền đến tay của Mộ Nhạc Nhạc, thì có lý nào được trả lại chứ? Tất nhiên là không thể nào rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]