“Mẹ, mẹ có bị thương không?” Mộ Nhạc Nhạc ở trên không trung đau lòng nhìn mẹ, đôi mắt hệt như ra-đa quét tới quét lui trên người Mộ Minh Nguyệt.
“Mẹ không sao.” Mộ Minh Nguyệt đáp.
“Nhưng mẹ ơi, tình hình của chú Chiến rất không ổn rồi. Chú ấy ôm mẹ, bị người ta đánh như thế, mẹ cũng biết đám người đó đến con nít còn không tha, vậy chắc chắn sẽ không nương tay với chú Chiến đâu.” Mộ Nhạc Nhạc chỉ vào Chiến Vân Khai toàn thân bầm dập ở đằng sau, trông thấy mắt của Mộ Minh Nguyệt vẫn còn ngấn lệ.
Mộ Nhạc Nhạc nói xong thì quay đầu lại nhìn Chiến Vân Khai: “Chú ơi, chú đau không ạ?”
Chiến Vân Khai muốn nói không sao, thế nhưng cơ thể của anh lại không gắng gượng được, ngã thẳng xuống đất.
Mộ Minh Nguyệt phản xạ nhanh, vội vàng đỡ lấy cơ thể nặng trĩu của anh.
“Chiến Vân Khai, anh không sao chứ?”
Lúc này, xe cứu thương cũng đến nơi. Nhân viên y tế lập tức sơ cứu cho Chiến Vân Khai.
Trên xe cứu thương, Chiến Vân Khai được đeo một cái mặt nạ dưỡng khí.
Nhân viên y tế đang cầm máu cho vết thương của anh, nhưng cho dù tình hình bây giờ đã an toàn rồi thì anh cũng vẫn lo cô sẽ gặp chuyện không may, cho nên vẫn luôn nắm chặt tay cô. Một khắc cũng không chịu buông!
“Mẹ ơi, tại sao chú cứ nắm tay mẹ suốt vậy ạ?” Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy Chiến Vân Khai cứ nắm tay Mộ Minh Nguyệt mãi, vì thế cậu nhóc tò mò hỏi.
“Thưa anh, phiền anh phối hợp nằm xuống, tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895740/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.