Chương trước
Chương sau
Cho nên, đứa con trai biết làm giàu này của cô, tuyệt đối không thể bán cho người khác!
Người dẫn chương trình hỏi: “Tại sao thế?”
“Đàn ông đều là những người hay thay lòng, đàn ông trước mặt thì ân ái với bạn, nhưng sau lưng ai biết được có bắt cá hai tay hay không? Hơn nữa đàn ông chỉ là một thứ hàng tiêu hao, không phải là hàng xa xỉ khiến phụ nữ phát cuồng hay là vật phẩm thiết yếu hàng ngày, phụ nữ quý giá như thế, có tiền có con, là cuộc đời vô cùng hoàn hảo!”
“Nhưng mà phụ nữ không phải gả cho người ta sao? Như thế mới có cảm giác an toàn.” Người dẫn chương trình hỏi.
“Phụ nữ có thể sở hữu một cuộc hôn nhân mỹ mãn, đương nhiên là chuyện hạnh phúc rồi, nhưng mà, nếu như cô gái ngây thơ ngốc nghếch nào thật sự tin vào miệng đàn ông, cái gì mà anh nuôi em các kiểu, thế thì cả đời này của cô gái ấy coi như xong, con gái không cầu tiến, kinh tế không độc lập, không theo kịp bước chân của đàn ông, sớm muộn gì cũng sẽ bị đàn ông ruồng bỏ, đàn ông càng lớn tuổi càng có tiền sẽ dễ thay lòng nhất. Cho nên con gái nhất định phải lau mắt cho sáng rồi hãy gả cho người khác, phải học cách yêu bản thân, tăng giá trị bản thân, đợi đến lúc đàn ông trở thành ông già rồi thì mình vẫn xinh đẹp như hoa, cảm giác an toàn, đều là bản thân phụ nữ cho mình, không phải đàn ông.”
“Cô gái, xem ra muốn đánh đổ cô, thật sự rất khó!” Người dẫn chương trình nói.
Người dẫn chương trình còn muốn tiếp tục phỏng vấn, bỗng nhiên có một người đàn ông cao một mét chín đi đến, trong tay còn bế một đứa bé dễ thương.
Đoàn phỏng vấn nhìn thấy mà hít ngược một hơi!
Người đàn ông đẹp trai như vậy, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy!
Cho dù đối phương chỉ mặc một bộ đồ bình thường, nhưng mà vẫn không có cách nào che đi được sự quý phái tỏa ra từ người anh.
Bọn họ nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Chiến Vân Khai thì vội vàng rút đi!
Chiến Vân Khai đi đến bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, chau mày nói: “Minh Nguyệt, em biết ăn biết nói như vậy từ khi nào thế?”
Giống như sống rất thông thấu, gặp phải cảnh ngộ bi thảm gì vậy!
Giống như trưởng thành trong chốc lát.
“Họ đang phỏng vấn đường phố, họ dám hỏi thì tôi dám trả lời.” Mộ Minh Nguyệt nhún vai nói: “Hơn nữa họ còn hỏi tôi như là tôi có bạn trai để bán, họ có tiền đưa tôi vậy.”
“Thế chú thì sao? Nếu như chú có bạn gái, người khác dùng một triệu mua bạn gái chú, chú có bán không?” Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy lời của Mộ Minh Nguyệt, trong lòng rất vui.
Mẹ cậu quả nhiên là yêu cậu nhất!
Cho dù cậu có tinh nghịch phá phách như thế nào, trong lòng mẹ đều có cậu!
Chiến Vân Khai nghe vậy, sắc mặt phút chốc sầm lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chú là kiểu đàn ông thiếu một triệu đó?”

Mộ Nhạc Nhạc: “…” Đàn ông thối! Vậy mà lại lấy tiền ra nói với cậu!
Mộ Minh Nguyệt bế Mộ Nhạc Nhạc từ trong vòng tay của Chiến Vân Khai: “Bé cưng, chúng ta phải về nhà rồi, bài tập con còn chưa làm xong, hôm nay còn xin nghỉ phép nữa đấy!”
“Mẹ ơi, thế để chú Chiến đưa chúng ta về nhà có được không?” Mộ Nhạc Nhạc ôm cổ Chiến Vân Khai không buông: “Hơn nữa gần đây bé cưng ăn có hơi nhiều chút, cũng khá nặng đấy, mẹ bế thì mệt mẹ, bé cưng xót, hay cứ để chú Chiến bế con đi.”
Chiến Vân Khai cũng rất muốn bế Mộ Nhạc Nhạc, mũm mĩm mềm mại.
Thì ra trẻ con ở độ tuổi này, bế lên thoải mái như thế.
Mộ Minh Nguyệt quay người đi: “Được rồi, mẹ không quan tâm nữa, con muốn theo ai thì theo người đó.”
Nói rồi, Mộ Minh Nguyệt đi trước vài bước.
Mộ Nhạc Nhạc thấy thế, vội vàng bảo Chiến Vân Khai thả cậu xuống.
Mộ Nhạc Nhạc vừa đặt chân xuống đất thì lao thẳng đến Mộ Minh Nguyệt, cậu bé thở hổn hển, ôm chặt lấy chân của Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, con biết rồi! Bây giờ bé cưng sẽ theo mẹ về nhà! Hu hu đừng bỏ rơi bé cưng đáng yêu của mẹ!”
“Bé cưng của mẹ vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, hơn nữa mẹ biết đấy, nếu như mẹ làm lạc mất bé cưng rồi, sẽ không có người nấu cơm, làm việc nhà cho mẹ, có phải đạo lý này không?”
“Haizz, trẻ con năm tuổi ở nước ngoài, đã biết tự kiếm tiền cho mẹ mình rồi, con không kiếm tiền thì thôi đi, còn đi khắp nơi nhận bố nuôi, con ngốc nghếch thì thôi đi, cũng không biết đi học thêm nhiều để thông minh chút, con muốn chọc tức chết mẹ, dễ thừa kế nợ nần của mẹ nhỉ?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.
Tập đoàn Mộ Thị, nợ nần chồng chất!
Cô còn phải nghĩ cách đi bù vào đống nợ này.
“Mẹ ơi, bé cưng nhất định sẽ chuyên tâm học hành để thông minh, sau này đi kiếm tiền!”
Mộ Nhạc Nhạc nắm chặt bàn tay nhỏ lại, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Mẹ, tương lai bé cưng sẽ là ông chủ kế thừa tài sản nghìn tỷ! Nhất định sẽ nuôi mẹ thật tốt!”
“Kế thừa của ai?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.
“Của chú Chiến ấy.” Mộ Nhạc Nhạc chu cái miệng nhỏ và nói.
Mộ Nhạc Nhạc nói rồi, còn quay đầu lại vẫy vẫy tay với Chiến Vân Khai: “Chú Chiến, chú đi nhanh lên!”

Chiến Vân Khai sải bước đôi chân dài, đi nhanh tới.
Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Vân Khai đến rồi, cậu bé giơ bàn tay nhỏ ra kéo tay lớn của anh, sau đó tay trái thì cầm tay mẹ, tay phải cầm tay bố tồi, cậu bé đi ba bước thì co hai chân lên.
Tay phải Mộ Minh Nguyệt trì xuống, dọa cô vội vàng kéo con trai lên.
Chiến Vân Khai cũng như vậy.
“Nhạc Nhạc, con đang làm gì thế?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.
“Mẹ, lúc con ở nước ngoài, thường nhìn thấy một vài bạn nhỏ cũng chơi với bố mẹ như thế này đấy, con nhìn thấy mà ngưỡng mộ cực kì!” Mộ Nhạc Nhạc nói rồi hô lên với giọng nói ngây ngô của trẻ con: “1, 2, 3……”
Lúc Chiến Vân Khai với Mộ Minh Nguyệt nghe thấy Mộ Nhạc Nhạc đếm số thì cánh tay ra sức, Mộ Nhạc Nhạc la lên: “Bay nào! Mẹ ơi, bé cưng biết bay rồi!”
Mộ Minh Nguyệt chưa thấy con trai vui như vậy bao giờ, đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn chơi rất vui vẻ.
Sau khi về nhà, Mộ Nhạc Nhạc liền bay vào phòng của mình, gọi video cho Chiến Cảnh Hi.
Chiến Cảnh Hi nhận cuộc gọi video của Mộ Nhạc Nhạc thì liền nghiêm mặt nói: “Mộ Nhạc Nhạc, chúng ta đã nói là hôm nay đổi thân phận, sao cậu không đến trường?”
Mộ Nhạc Nhạc xoa xoa đầu tóc trong video, trông cậu bé vui đến chết đi được: “Em trai thúi, cậu biết không, hôm nay tôi vui lắm, bố tồi đến giúp đỡ nữa đấy, còn dẫn tớ đi câu lạc bộ chơi, xong xong rồi chúng tớ còn đi chơi xích đu nữa đấy! Tóm lại hôm nay là một ngày vui đấy!”
Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Nhạc Nhạc trong video, nghiêm túc nghe Mộ Nhạc Nhạc kể hết một lượt chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, điều thu hút cậu bé nhất chính là cái đoạn mà mẹ được phỏng vấn đường phố, cậu không kìm được mà cười thầm: “Mẹ chơi vui thật đấy, bố tớ mà muốn theo đuổi mẹ, chuyện đó khó hơn lên trời nữa.”
“Đúng đấy, khó giải quyết lắm!” Mộ Nhạc Nhạc cũng thở dài một tiếng.
“Nhạc Nhạc, mẹ tớ sao đáng yêu như thế chứ? Tâm hồn đúng là thú vị thật đấy!” Chiến Cảnh Hi thật sự rất thích!
Mộ Nhạc Nhạc nhếch mày một cái, nói: “Còn phải nói! Sự thú vị của mẹ, phải được khám phá từng chút một, hơn nữa càng tiếp xúc, sẽ càng yêu mẹ đấy! Thậm chí là sẽ cảm thấy mẹ ấy chính là bảo bối quý giá nhất trên đời!”
Chiến Cảnh Hi vội vàng gật đầu: Ừm, tán thành!”
Chiến Cảnh Hi cực kì tán thành quan điểm này!
Sau khi chung sống với Mộ Minh Nguyệt, cậu bé yêu mến Mộ Minh Nguyệt đến phát điên!
Một người mẹ ngọt ngào như vậy, quả thực là báu vật thế giới nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.