Mộ Minh Nguyệt không biết đường đi đến lâu đài của anh, cho nên đã đưa anh về biệt thự.
Đưa anh vào phòng xong, cô dự tính rời đi.
Lúc trở lại, đã thấy Chiến Vân Khai ưu nhã ung dung mở cúc áo sơ mi, đó chỉ là một động tác hết sức bình thường, nhưng trong mắt Mộ Minh Nguyệt lại là một kiểu sợ hãi.
Thần kinh của cô lập tức cuống cuồng: “Anh… anh đang làm gì? Anh mở cúc áo làm gì?”
Chiến Vân Khai nghe thấy thì nhìn sang, Mộ Minh Nguyệt đang đứng gần đó, ánh đèn dìu dịu bao phủ lấy cô, thể hiện ra từng biểu cảm bứt rứt bất an của cô.
Anh cong môi cười một tiếng, môi mỏng khẽ mở: “Cởϊ qυầи áo.”
“Cởi, cởϊ qυầи áo…”
Tay nhỏ của Mộ Minh Nguyệt siết chặt, trơ mắt nhìn anh cởi hết cúc áo sơ mi ra, lộ ra nửa thân trên cường tráng.
Không thể không nói, thân hình của anh rất hoàn mỹ, cao gầy, có sức mạnh, bắp thịt rắn chắc tràn đầy cảm giác sức lực, bả vai rất rộng, eo nhỏ hông hẹp, hai chân thẳng tắp thon dài, hiện ra ánh sáng mê người.
Hai mắt Mộ Minh Nguyệt khẽ nhắm lại, hít sâu.
Người đàn ông này có một gương mặt đào hoa thì thôi đi, dáng người đều hoàn mỹ đến thế.
Hoàn toàn phù hợp quan điểm thẩm mỹ của hiện tại!
Đặt vào giới giải trí, anh là loại có thể diễn được đế vương, cũng có thể đóng được hoàng tử.
“Ọe…”
Chiến Vân Khai đột nhiên nôn ra.
Mà cứ lại là nôn trên người Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt nhìn mình bị nôn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895717/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.