Chương trước
Chương sau
Khi Mộ Minh Nguyệt trở về nhà, nhìn thấy con trai đang cáu kỉnh của mình kéo theo một chiếc ghế, vắt chéo hai chân ngồi đợi cô ở cửa.
“Mẹ, cả đêm mẹ không về. Tối hôm qua mẹ đã làm chuyện xấu gì rồi? Là bị người đàn ông hoang dã nào câu đi sao?”
Mộ Minh Nguyệt vừa về nhà đã bị con trai trách cứ.
Cô nhìn lịch rồi cau mày nói: “Sao hôm nay con không đi học?”
"Mẹ, mẹ vẫn biết con không đi học sao? Mẹ có biết hôm qua có bão không? Trường học bởi vì có bão đổ bộ nên được nghỉ học.” Mộ Nhạc Nhạc nhảy xuống ghế, nhướng mày với Mộ Minh Nguyệt nói: “Mẹ thành thật giải thích ngày hôm qua đã đi vất vưởng ở đâu, rồi con sẽ không truy hỏi nữa.”
Mộ Minh Nguyệt ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Nhạc Nhạc nói: “Tối qua mẹ phải tăng ca ở công ty, vì cơn bão nên bị mắc kẹt ở đó.”
“Mẹ, con nhất định không phải là con ruột của mẹ, đúng không?” Cái miệng nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc dẩu cao lên.
Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, hỏi: “Tại sao con lại có suy nghĩ này?”
“Bé con đáng yêu như vậy, lại nhỏ bé yếu ớt, lỡ như bị bão thổi bay sang nhà người khác, người ta thấy bé con đẹp trai, đáng yêu như vậy, không muốn trả lại cho mẹ thì phải làm sao?” Mộ Nhạc Nhạc rất tủi thân, cậu bé cả đêm không ngủ chỉ vì nghĩ đến vấn đề này.
Bão thổi đó, vậy mà mẹ còn không gọi cuộc điện thoại nào!
Cũng không về nhà!
Mộ Minh Nguyệt bật cười thành tiếng: “Mẹ biết bé con sẽ tự về nhà. Bé con nhà ta là ngoan nhất. Mấy ngày nay mẹ thực sự là bận điên đầu nên mới lơ là con. Xin lỗi bé con, lần sau mẹ sẽ không như thế nữa.”
Mộ Nhạc Nhạc mới chỉ lạnh mặt chưa đầy ba giây, lập tức bị sự dịu dàng của mẹ áp đảo.
Cậu bé thở dài nói: “Quên đi, nhìn vào lời xin lỗi chân thành cùng với việc mẹ vất vả kiếm tiền nuôi con, con tha thứ cho việc mẹ cả đêm không về nhà.”
Mộ Minh Nguyệt gật đầu. Ngay khi đang định cảm ơn bé con đã tha thứ, con trai cô lại trêu tức cô nói: “Nhưng mà, tuổi của mẹ cũng không còn nhỏ nữa, nếu xác định đối tượng rồi, buổi tối không cần phải về nhà nữa.”
Mộ Nhạc Nhạc nói xong, từ sau lưng kéo ra một chiếc vali, nhướng mày với Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ, con đã thu dọn hành lý cho mẹ xong rồi. Hay là mẹ trực tiếp đến nhà người đàn ông đó ở đi? Dù sao thì tư tưởng của con trai mẹ cũng rất tiến bộ, không có cổ hủ như vậy. Bé con là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không để mẹ tuổi còn trẻ mà phải ở góa.”
Mộ Minh Nguyệt nhìn vào chiếc vali, trên mặt hiện lên mấy vạch đen.
Cô có suy nghĩ muốn nhét con trai vào lại trong bụng để dạy dỗ lại!
“Mẹ, có phải là mẹ cực kỳ vui vẻ khi có một cậu con trai quý giá như vậy không?” Mộ Nhạc Nhạc nháy mắt với Mộ Minh Nguyệt.
“Mẹ phải rất đau thương khi sinh ra một đứa con đáng ghét như vậy!” Mộ Minh Nguyệt nghiến răng nói.

“Mẹ, chẳng lẽ tối hôm qua mẹ cả đêm không về nhà, không phải là vì đi lăn lộn với đàn ông sao?” Mộ Nhạc Nhạc nắm tóc, sững sờ hỏi.
“Con đừng quan tâm chuyện không đâu nữa.” Mộ Minh Nguyệt không biết phải trả lời con trai như thế nào bèn đi thẳng vào trong.
“Mẹ, kỹ thuật của người đàn ông đó như thế nào? Mẹ có hài lòng không?” Mộ Nhạc Nhạc hào hứng đi theo sau Mộ Minh Nguyệt, khuôn mặt đầy tò mò hỏi .
Cậu bé rất muốn biết kỹ thuật của người bố tồi thế nào.
Bố tồi mà có kỹ thuật tốt, chẳng phải là nói sau này khi cậu bé lớn lên cũng rất tốt sao?
Ai…làm người phụ nữ của cậu bé thật hạnh phúc!
Mộ Minh Nguyệt quay đầu, trừng Mộ Nhạc Nhạc một cái: “Mộ Nhạc Nhạc, con còn xem Shin- cậu bé bút chì nữa, mẹ sẽ đánh mông con!"
“Mẹ, con xem Shin- cậu bé bút chì thì làm sao?” Mộ Nhạc Nhạc buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Truyện tranh kinh điển, không xem không được nha.”
“Con nhìn con xem, giống y như Shin- cậu bé bút chì, con nít quỷ, trong đầu chứa đầy mấy thứ linh tinh lộn xộn. Con mà nói chuyện như vậy với người khác như thế là thô tục, quấy rối là phạm pháp, có biết không?” Mộ Minh Nguyệt thực sự lo lắng con trai sẽ đi trêu chọc con gái.
Con trai cô vừa nhìn đã biết không phải là một đứa con trai hợp tiêu chuẩn.
Mộ Nhạc Nhạc lúc này đã không vui đùa nữa, cậu bé bĩu môi, cau mày nói: “Mẹ, con trai mẹ rất kén chọn đó! Con là loại người gặp ai liền tùy tiện chọc ghẹo sao? Con nói cho mẹ biết, không đẹp như mẹ, con mới không thèm quan tâm đâu!”
Mộ Minh Nguyệt vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc: “Cái miệng nhỏ này của con, biết ăn nói như vậy, sau này lớn lên không biết sẽ thế nào nữa đây?”
Con trai chính là bản sao của Chiến Vân Khai, nếu lớn lên rồi chắc chắn sẽ có tướng mạo kinh người như Chiến Vân Khai. Biết ăn nói, đẹp trai, lại có tiền, cô gái nào có thể chịu được loại cám dỗ này?
Ngay cả cô, khi gặp lại Chiến Vân Khai sau nhiều năm, tim cô vẫn khó có thể khống chế mà đập không ngừng!
Người đàn ông chết tiệt này!
“Ai bảo mẹ sinh bé con ra đẹp trai như vậy? Hại đến người khác con cũng không có cách nào…” Mộ Nhạc Nhạc tỏ vẻ bản thân rất bất đắc dĩ, sau đó lành lạnh cười nói: “Mẹ, nói cho con biết, tối hôm qua mẹ ở cùng ai?”
“Cùng với Sở Linh Dao, dì Sở của con. Ngày nào đó mẹ sẽ mời cô ấy đến nhà ăn cơm.” Mộ Minh Nguyệt nói.
“A? Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Tối hôm qua mẹ vậy mà lại ở cùng dì sao? Mẹ, rốt cuộc mẹ có muốn hạnh phúc nữa không!” Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe thấy Mộ Minh Nguyệt ở cùng một người phụ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều suy sụp.
Vậy những nỗ lực của cậu bé tối qua lẽ nào đều là vô ích?

Mộ Minh Nguyệt véo tai con trai: “Nhạc Nhạc, con muốn mẹ tìm bố dượng cho con như vậy sao? Chẳng lẽ con không lo bố dượng sẽ đánh mắng con sao?”
“So với chuyện này, con còn lo mẹ cô đơn đến già hơn.” Mũi của Mộ Nhạc Nhạc chua xót, mắt đỏ hoe: “Mẹ, nhân lúc còn trẻ, mẹ hãy tìm một người đàn ông tốt để kết hôn đi. Con sẽ không làm trở ngại của mẹ đâu."
Mộ Minh Nguyệt nhìn con trai rồi ôm cậu bé vào lòng, lời lẽ tha thiết nói: “Bé con, đời này của mẹ chỉ cần có con là đủ rồi. Mẹ không cần bạn đời gì cả, mẹ mang con đến với thế giới này, không phải là để con chăm sóc mẹ lúc về già sao, sau này đợi đến lúc mẹ được trăm tuổi, con tiễn mẹ đi là được rồi.”
“Hức hức hức…” Mộ Nhạc Nhạc nghe được chủ đề nặng nề này, bỗng chốc bật khóc.
Đôi tay nhỏ của cậu bé ôm chặt lấy thân thể của Mộ Minh Nguyệt, khóc nói: “Mẹ ơi…”
Mộ Minh Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ đang run lên vì khóc của con trai, dịu dàng nói: “Được rồi, con trai ngốc nghếch của mẹ, đừng khóc, đi làm bữa trưa cho mẹ nhé.”
Mộ Nhạc Nhạc khóc đến đau lòng, nghe xong lời của Mộ Minh Nguyệt thì đã khóc đến đứt hơi, vừa lau nước mắt vừa lên án nói: “Mẹ, mẹ không thể để con trai cưng của mẹ khóc thêm một lúc sao?”
“Vậy con có thể vừa nấu cơm vừa khóc được không?” Mộ Minh Nguyệt đề nghị.
Mộ Nhạc Nhạc “…”
Hai mắt ngơ ngác nhìn Mộ Minh Nguyệt, có chắc đây là mẹ ruột của cậu bé không?
Làm sao có thể làm tổn thương một bé cưng đáng yêu như vậy?
“Mẹ, mẹ sai bảo con trai như vậy tâm không thấy đau sao?” Mộ Nhạc Nhạc trừng lớn mắt hỏi.
“Sai bảo bé con, mẹ cảm thấy trong lòng thoải mái. Bé con không phải cũng cam tâm tình nguyện để mẹ sai bảo sao?” Mộ Minh Nguyệt ôm mặt con trai, hôn một cái: “Bé con, mẹ thật may mắn khi có con.”
“Mẹ biết thì tốt.” Mộ Nhạc Nhạc được hôn nên rất vui vẻ.
“Vì vậy, đây là mẹ thưởng cho con.” Mộ Minh Nguyệt nói, đưa một cái túi cho Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc nhận lấy: “Mẹ, mẹ mua quà gì cho bé con vậy? Chúng ta có tình cảm thế nào chứ, mẹ còn tặng quà cho con…”
“Mẹ, đây là cái gì? Kính màu xanh lá cây? Còn có nốt ruồi? Mấy thứ đồ chơi gì đây?”
Mẹ đưa mấy thứ này cho cậu bé làm gì?
“Sẽ cần dùng đến.” Mộ Minh Nguyệt xoa đầu con trai nói.
Cô không dám chắc chắn Chiến Vân Khai có phát hiện ra Mộ Nhạc Nhạc không, hiện tại cô đang đề phòng, lúc nào cũng phải chuẩn bị, chỉ cần để Mộ Nhạc Nhạc mặc đồ cải trang, tin rằng Chiến Vân Khai sẽ không phát hiện ra Mộ Nhạc Nhạc là con của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.