Mộ Minh Nguyệt thấy Lâm San xông lên muốn cào cô, cô tránh một chút, cả người Lâm San chụp hụt.
Lâm San chịu thiệt thòi, tức hổn hển, làm sao lại có thể tha thứ kẻ đê tiện sống ở tầng chót xã hội đến làm nhục mình!
Cô ta lắc bờ mông, uất ức ôm mặt, đi đến trước mặt Dương Dương, khóc lóc kể lể nói: “Ông xã, cô ta đánh em, anh nhất định phải đánh chết cô ta!”
Lâm San biết Dương Dương nhất định sẽ làm chỗ dựa cho cô ta, cô ta chỉ vào Mộ Minh Nguyệt mà mắng: “Mộ Minh Nguyệt, hôm nay nếu cô không quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tôi sẽ gϊếŧ chết cô! Lâm San tôi muốn gϊếŧ chết cô cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến!”
Nhưng Lâm San thấy Mộ Minh Nguyệt chậm rãi bất động, thế là nói: “Cô còn không quỳ xuống xin lỗi, có tin tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể tìm được mười mấy tên ăn mày đến thay phiên nhau cưỡng bức cô không!”
Thái độ Lâm San cuồng vọng, kiêu căng vô cùng, chỉ vào mặt Mộ Minh Nguyệt phát ngôn bừa bãi.
Mộ Minh Nguyệt lúc này chật vật vô cùng, trên tóc, trên mặt, trên người đều có vết rượu đỏ.
Tất cả mọi người nhìn Mộ Minh Nguyệt bị ức hiếp, đều ngồi ở một bên xem kịch vui.
“Các người ức hiếp người quá đáng! Vô duyên vô cớ ức hiếp người khác thì thôi đi, còn muốn để người ta quỳ xuống! Tôi báo cảnh sát!” Sở Linh Dao rất kích động.
Lâm San phẫn nộ trừng Sở Linh Dao, lạnh lùng hừ một tiếng, vươn tay tát một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895684/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.