Tống Thanh nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Mộ Minh Nguyệt, nháy mắt cả người bị khí lạnh bao quanh. “Tam Thăng, ông mau nhìn nha đầu hỗn xược này, nó cư nhiên dám đánh tôi.” Tống Thanh giận run người, nói với Thẩm Tam Thăng: "Mau đuổi con ả đê tiện này ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa.” "Mộ Minh Nguyệt, cô dám đánh mẹ tôi, tôi liều mạng với cô.” Thẩm Tư Viện đã ghi hận trong lòng từ cái lần Mộ Minh Nguyệt quay về rồi lại quyến rũ Chiên Vân Khai rồi, cô ta giống như một con chó điên xông lên hòng muốn cắn xé Mộ Minh Nguyệt. Lúc Thẩm Tư Viện nhào tới, Mộ Minh Nguyệt khẽ tránh, Thẩm Tư Viện ngã nhào vào không trung, cả người đổ rạp xuống đất, giống như chó chết nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích. Thẩm Tư Viện thở hổn hển, từ trên mặt đất đứng dậy thét gào với Mộ Minh Nguyệt: "Mộ Minh Nguyệt, đồ điên này!” “Đúng, bây giờ mời đám tâm thần mấy người rời khỏi nhà tôi.” Mộ Minh Nguyệt thản nhiên nói. “Minh Nguyệt, chúng ta đã ở đây hơn mười năm, con nghĩ chúng ta phải đi đâu đây?” Thẩm Tam Thăng dùng khổ nhục kế. “Nếu các người không muốn dọn ra ngoài, tôi chỉ có thể để luật sư của tôi toàn quyền xử lý chuyện này.” Mộ Minh Nguyệt không bị lay động. Đối với cô, đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù của cô. Cô muốn tận mắt chứng kiến tất cả họ đều bị trừng phạt và báo ứng xứng đáng, từng chút từng chút khiến bọn họ đau đớn. “Mày, mày là đồ bất hiếu.” Thẩm Tam Thăng bị Mộ Minh Nguyệt chọc tức đến tăng huyết áp. “Tam Thăng! Tam Thăng!” Tống Thanh nhìn thấy cơ thể Thẩm Tam Thăng lung lay sắp đổ, vội vàng lên đỡ, quát lớn với Mộ Minh Nguyệt: "Mộ Minh Nguyệt, bố cô huyết áp cao, cô muốn ông ấy tức chết hay sao?” "Lúc bà chọc mẹ tôi chết đi trong tức tưởi, ông ta có từng muốn cứu mẹ tôi không? Ông ta chỉ muốn mẹ tôi chết sớm để chiếm lấy sản nghiệp của bà ấy thôi.” Mộ Minh Nguyệt rất đỗi bình tĩnh: "Các người ngoài việc muốn chiếm đoạt tài sản của mẹ tôi, còn muốn độc chiếm luôn phần của tôi. Suy nghĩ viển vông của mấy người cũng khá hay đấy.” "Mộ Minh Nguyệt, cô đừng ngậm máu phun người, chúng tôi gϊếŧ người cướp của khi nào?” Tống Thanh phủ nhận. “Có phải hay không mẹ con bà rõ nhất.” Mộ Minh Nguyệt nói. “Luật sư, mời bọn họ ra ngoài, nếu trong vòng nửa tiếng mà họ vẫn chưa đi, anh cứ giao cho cảnh sát xử lý với tội tự ý xông vào nhà dân.” Mộ Minh Nguyệt nói rõ ràng. “Mộ Minh Nguyệt, đừng nghĩ cô có thể một tay che trời, trong tay cô chẳng qua cũng chỉ có ba mươi lăm phần trăm cổ phần, trong tay bố cô có hai mươi lăm phần trăm cổ phần, cộng thêm năm phần trăm của tôi, không cần biết cô ra quyết định gì, chỉ cần hai cổ đông chúng tôi không gật đầu chấp thuận thì cô đừng nghĩ mình sẽ thực hiện được.” Tống Thanh nói. Mộ Minh Nguyệt lại nở nụ cười, nói: "Tôi là Chủ tịch tập đoàn, nếu các người còn muốn có một cuộc sống tốt đẹp thì ngoan ngoãn nghe lời cho tôi.” Tống Thanh không sợ Mộ Minh Nguyệt, tính tình bà ta chua ngoa, ở công ty không nháo không có nghĩa là Mộ Minh Nguyệt có thể tùy tiện khinh khi. Bây giờ bà ta sắp bị cô ta đuổi ra khỏi cửa rồi! Cục tức này có ra sao thì cũng không nhịn được. “Cô nghĩ cô có chút cổ phần đó thì ghê gớm lắm à? Tôi nói cho cô biết, con gái tôi đã sinh cho Chiến Vân Khai, cũng chính là chồng cũ của cô một đứa con trai quý. Nếu cô dám động đến chúng tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.” Tống Thanh lấy ra lá bài là Chiến Cảnh Hi. Hơn nữa đồ vô dụng này ngày trước luôn bị bọn họ tùy nghi bắt bớ, sao bây giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Cướp công ty không nói, còn đến cướp nhà. Cùng thời điểm này, Chiến Vân Khai đang ở Văn phòng Chủ tịch phê duyệt tài liệu. Lúc này, quản gia Trình gõ cửa, sau khi nhận được sự đồng ý ông mới nhập mật khẩu đi vào trong. “Cậu chủ, không hay rồi, mợ chủ đến Tập đoàn Mộ Thị rồi… Hơn nữa đang tranh cãi ở nhà họ Mộ…” Quản gia Trình lắp bắp trình bày. Khi nhận được hành trình của Mộ Minh Nguyệt, ông ấy hiểu được đại khái chuyện gì xảy ra thì bèn vội vàng chạy tới báo cáo. “Chuẩn bị xe.” Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Vân Khai trầm xuống. Tuy anh không qua lại với người nhà của Mộ Minh Nguyệt, nhưng mấy năm nay anh ít nhiều biết được mấy người nhà Thẩm Tam Thăng là loại người gì. Nhất là Tống Thanh, chua ngoa cay nghiệt, ham thích hư vinh, ỷ vào Chiến Cảnh Hi là con trai của Thẩm Tư Viện sinh cho anh mà làm biết bao chuyện xấu, còn đòi hỏi vô độ. Minh Nguyệt của anh trong sáng, lương thiện như vậy, sao có thể là đối thủ của bọn họ? Quay trở lại phía Mộ Minh Nguyệt, Tống Thanh đang chuẩn bị cá chết lưới rách. Hôm nay bà ta nhất định phải cẩn thận dạy dỗ Mộ Minh Nguyệt một trận, dạy Mộ Minh Nguyệt làm người như thế nào. “Mộ Minh Nguyệt, bây giờ tôi sẽ thay mặt người mẹ tiện nhân kia của cô dạy dỗ cô cẩn thận.” Vẻ mặt Tống Thanh âm trầm, hét về phía Mộ Minh Nguyệt. Chát! Mộ Minh Nguyệt hung hăng tát vào mặt Tống Thanh một cái: "Bà giữ miệng sạch sẽ cho tôi, nếu bà còn dám xúc phạm mẹ tôi thì coi chừng tôi không nương tay với bà nữa đâu.” Tống Thanh bị Mộ Minh Nguyệt tát liên tiếp hai cái, giận run cả người: "Cô là cái thá gì mà dám đánh tôi, hôm nay để tôi xé xác đồ tiện nhân này.” “Để tôi xem ai dám động vào cô ấy.” Một giọng nói lạnh như băng truyền vào. Giờ khắc này, dường như cả thế giới đều yên tĩnh lại. Mọi người đều không ngờ Chiến Vân Khai sẽ xuất hiện, còn thay Mộ Minh Nguyệt ra mặt. Chiến Vân Khai là ai? Chiến Vân Khai chính là người một tay che khuất được trời. Dù là thế lực sau lưng, tài lực của anh đều vô cùng đáng sợ! Ai dám trêu chọc anh kia chứ? Đúng là đang tìm chết! Tống Thanh nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo Chiến Vân Khai, gần như trong nháy mắt bà ta bị dọa cho hai chân run rẩy, lòng bàn tay đều là mồ hôi. “Chiến, cậu Chiến, sao cậu lại tới đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]