Em nghĩ chắc chắn mìnhkhông hạnh phúc lắm, ít nhất không được trọn vẹn như vẻ bề ngoài, nếu như vậythì cái gì đã khiến em phải kiên trì đến cũng ? **************** Còn về Hứa Phi, cô khôngthể nghĩ, vừa nghĩ đến người đàn ông này cô lại thấy đau đầu. Anh mới hai mươi bảy tuổi, trẻ tung đẹp trai, nụ cười như ánh nắng mặt trời,trước đây là cậu em học dưới khóa cô, hiện giờ là sếp của cô… Nghiêm túc ? Thậthoang đường. Cô gần ba mươi tuổi rồi, thăng chức không thuận lợi, chán ghét yêu đương, bảihoải rã rời, muốn có một cuộc hôn nhân, đối với cô, công ty này, vị trí này bỏthì thường mà vương thì tội. Khu vực châu Á lại chuẩn bị xảy ra đại chiến, cóthể dự đoán các cuộc tranh giành đấu đá tiếp theo, kể cả không có lời đề nghịhoang đường ủa vị sếp mới này, cô cũng đã nảy ra ý định rút lui, lần này coinhư đánh tan ý đồ định ở lại của cô. Bao năm rèn luyện trong chiến trường công sở, cộng với bản tính sẵn có, từtrước đến nay Tiền Đa Đa là người của phái hành động, sau khi quyết định sẽ cốgắng thực hiện. Sau khi nghĩ xong cô cũng không ngủ nữa, xuống giường ngồitrước máy tính, mở tài khoản của mình ra kiểm tra tiền tiết kiệm. Cô mệt rồi, chuyển sang công ty khác sau đó tiếp tục cuộc chiến chốn giang hồkhông phải là không được, nhưng trước đó cô muốn nghỉ ngơi, muốn đi nghỉ, muốnđể mình gạt bỏ tất cả mọi thứ. Sau khi mở tài khoản ra, cô đếm cẩn thận mấy số không trong tài khoản. Mấy nămnay làm việc vất vả, không có thời gian tiêu tiền, những lúc bận rộn phờ phạccũng có kêu ca phàn nàn, nhưng hiện giờ nhìn con số trong tài khoản, cô cườimột cách hài lòng. Sau khi tắt máy tính cô bước ra sân thượng. Còn sớm quá, cửa phòng ngủ của bốmẹ vẫn đang đóng, phòng khách tĩnh lặng như tờ. Nhà cô là khu nhà kiểu cũ, mỗikhu chỉ có hai tầng, và gia đình cô ở tầng trên. Từ nhỏ lớn lên ở đây, bầukhông khí yên tĩnh vô cùng quen thuộc, nhắm mắt đi trên đường cũng cảm thấy yêntâm. Phòng khách nối liền với ban công rộng rãi, cô bước đến kéo rèm cửa ra, để ánhnắng mặt trời hắt vào. Ban công nằm đối diện với một thảm có xanh, nhìn sangthấy rộng thênh thang. Bây giờ đang là cuối mùa đông, đầu mùa xuân, không khílạnh lẽo, gió lạnh táp vào mặt, cô khẽ rùng mình, sau đó cảm thấy vô cùng khoankhoái. Sau lưng có tiếng gọi, là mẹ, « Đa Đa, sáng sớm ra đã làm gì vậy ? ». Mẹ cô vừa dậy, vẫn đang mặc váy ngủ, mắt còn đang ngái ngủ bước ra khỏi cửaphòng thì nhìn thấy con gái đang đứng trước cửa sổ ban công hóng gió lạnh,không hiểu tình hình, lúc mở miệng hỏi giọng hơi rụt rè. Cô quay đầu lại nhìn mẹ cười, để lộ ra hàm răng trắng, « Không sao, con mất ngủ». Nét mặt mẹ cô tỏ rõ vẻ kinh ngạc, phòng khách không bật đèn, trong buổi sángsớm dường như có lớp mây mỏng bao phủ, nhưng vẻ lo lắng của mẹ cô vẫn hiện rõ,chắc là thấy sợ trước biểu hiện quái dị của cô. Là mẹ của cô, người thương yêu cô nhất trên thế gian này. Đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, trái tim ấm lại, Tiền Đa Đa bước đến quàngtay lên vai mẹ, dựa đầu vào người mẹ một cách thân mật, « Không có chuyện gìđâu ạ, con cam đoan đấy ». « Ai mà biết con đang làm trò gì, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Không phải tốinay phải bay đến Hồng Kông đó sao ? Được ngủ sao không ngủ thêm lúc nữa ? ». MẹTiền Đa Đa trở về với thực tại, tiếp tục dí ngón tay vào trán con gái, lập tứclấy lại được sắc thái bình thường. Trong bếp vọng lại tiếng xoong nồi bát đĩa va chạm vào nhau, Tiền Đa Đa cườisảng khoái ngoái đầu lại đóng cửa sổ. Trong bầu không khí của buổi sáng sớm cómùi hương thơm dễ chịu của cây cỏ thoảng qua đầu mũi. Cô cười cười, đột nhiêncảm thấy vô cùng mù mịt, nhìn mình từ trên kính cửa sổ, khóe miệng đang nhếchlên dường như mất điểm tựa, từ từ hạ xuống. Không thích nét mặt này, cô lại cốgắng một lần nữa, bắt ép mình phải nhếch miệng lên. Mặc dù đã hạ quyết tâm sẽ ra đi, nhưng Tiền Đa Đa không hề lỗ mãng, sau khi bỏra cả một buổi sáng để viết đơn từ chức, gấp cẩn thận cho vào phong bì, sau đólặng lẽ đút vào ngăn bàn. Đi, bất cứ lúc nào cũng được, nhưng cô không thể bỏ cuộc giữa chừng, buông taykhông chịu làm nữa. Bản báo cáo tổng kết trong cuộc họp thường niên ở Hồng Kông là công việc vô cùng quan trọng của khối thị trường, cô quyết định trướckhi ra đi sẽ gạt bỏ tất cả những nhân tố khiên mình phiền muộn, tập trung sứclực đánh trận đánh cuối cùng, dù có ra đi cũng phải ra đi cho đẹp. Tìm một người đàn ông thích hợp với mình quả thực là rất khó, nhưng tìm đượcmột công việc thích hợp với mình cũng không dễ dàng gì, cô chỉ muốn rời công tynày chứ không có ý định bỏ nghề này. Dựa vào mình và dựa vào đàn ông, đều là hai con đường mọc đầy gai góc. Dựa vàomình bị gai đâm đương nhiên sẽ rất mệt, nhưng không đến nỗi không gặt hái đượcgì, đàn ông thì lại khác. Dù sao thì họ cũng là một cá thể khác, có thể vì cômà dừng lại, chưa chắc vì cô mà ở lại; có thể vì cô mà tạm thời ở lại, chưachắc vì cô mà vĩnh viễn ở lại. Kể cả có vĩnh viễn ở lại, cô lại sợ giữ đượcngười ở lại nhưng lại không giữ được niềm vui. Bài học đau đớn trước đây vẫn còn ở đó, một người đã ừng gửi gắm bao nhiêu ướcvọng lớn lao vào tình yêu như cô đã bị hiện thực dồn ép lùi hàng nghìn bước,lùi đến mức chỉ muốn có một hợp đồng. Một điều đáng thương hơn là, bây giờ có người sẵn sàng chấp nhận hợp đồng rồi,đột nhiên cô lại không tin tưởng vào khả năng thực hiện hợp đồng của mình nữa. Tiến thoái lưỡng nan, nghĩ cũng đau đầu, thôi vậy, trước hết phải giải quyếtcông việc trước mắt, sau đó sẽ giải quyết từng vấn đề một. Làm xong những chuyện này, Tiền Đa Đa mới bắt đầu sắp xếp hành lý chuẩn bị rasân bay. Bố cô cũng đang chuẩn bi đi chơi, hôm nay ông có buổi họp lớp, đều là ban bèmấy chục năm lâu lắm không gặp nhau, có lẽ hơi xúc động. Trước khi ra khỏi nhàbố quên hết cái nọ đến cái kia, xuống dưới tầng một rồi mới sực nhớ ra quênmang cái này cái nọ, lên xuống mấy lần, khiến mẹ Tiền Đa Đa cuối cùng phải nổicáu : « Chỉ đi gặp mấy ông bà già mà sao phải bận rộn như vậy ? Người nào khôngbiết lại tưởng ông đi gặp người yêu cũ đấy ». Từ trước đến nay ông luôn cúi đầu nghe theo đại nhân bà xã, nghe xong ông cũngkhông cãi lại, nét mặt không có gì thay đổi, cười hề hề rồi đi ra. Đa Đa lại thấy thương bố, hỏi với theo : « Bố, lớp bố họp ở đâu ? Hay là để conđưa bố đi, bố đỡ phải đổi xe bus ». « Cũng không xa lắm. Đa Đa, buổi tối con còn phải lên máy bay, đừng bận tâm ».Bố Tiền Đa Đa từ chối, trước khi đi còn vỗ vai con gái, dặn dò cô đi xa cẩnthận. Lúc cô quay vào bắt đầu thu dọn, mẹ cô đã vào bếp, nghe thấy có tiếng động bènchạy ra đòi giúp. « Không cần đâu mẹ, con làm nhanh thôi ». Tiền Đa Đa vừa nói vừa làm. Va ly của cô hàng ngày vẫn đặt ở góc cửa để khi cần có thể dùng ngay, lúc sắpxếp hành lý, động tác của cô rất chuyên nghiệp thành thạo. Laptop, quần áo,giày đế bệt, xếp từng thứ vào vị trí, không cần thời gian suy nghĩ. Kem dưỡngda đều đựng trong lọ nhỏ và đặt trong một cái túi trong suốt, đơn giản, nhìnvào là thấy. Chỉ mất hai mươi phút đã làm xong xuôi mọi việc, Tiền Đa Đa kéo va ly ra cửa,vừa cúi người đi giày vừa chào mẹ. Mẹ cô đứng bên cạnh nhìn rồi thở dài, bước đếu giúp cô mở cửa miệng vẫn khôngquên cằn nhằn mấy câu : « Làm những việc này thì nhanh thế, lính cứu hỏa cũngkhông nhanh bằng, tìm người yêu sao lại khó vậy ? ». Hai năm nay bất kỳ chuyện gì mẹ nói, chưa đầy mười câu là lại động chạm đếnchuyện đại sự của cô, Tiền Đa Đa biết nếu ở lại thêm chút nữa sẽ rất phiền hà,liền vội cúi đầu xem đồng hồ, miệng bắt đầu than : « Ấy ! Muộn quá rồi, phải đimau mới kịp giờ máy bay ». Nói xong liền kéo va ly vội vàng đi ra. Lúc đến sân bay thời gianvẫn còn sớm, xung quanh người đông, cô lại cảm thấy thoải mái, cô vào phòng đợicủa hạng thương gia, bật máy tính kiểm tra email, ngồi đợi Check in. Nhưng đến khi sắp lên máy bay, cô vẫn không thấy Hứa Phi đâu. Ngay từ đầu, côđã cố gắng không chủ động liên lạc với anh, sau đó thực sự không đợi được nữa,lại thấy hơi lạ, cuối cùng đành thò tay vào túi móc điện thoại. Móc một lúc mới sững người ra, điện thoại không có trong túi. Đột nhiên cô sực nhớ trong lúc ra khỏi nhà cô như kẻ chạy nạn, điện thoại cầmtrong tay, lúc đi giày lại để trên tủ giày, chắc chắn là quên cầm theo rồi. Đối với cô đi ra ngoài không mang theo điện thoại di động giống như quên bôikem chống nắng những ngày trời nắng chói chang, cứ cảm thấy thế nào ấy, huốngchi là đi công tác. Sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi, kể cả cô có mọc thêm đôicánh cũng không kịp về nhà lấy. Đang rầu rĩ, đột nhiên cô nhân viên phục vụ bước đến cúi người nói : « Có phảichị Tiền Đa Đa không ạ ? Có người muốn tìm chị ». Quay đầu lại cô đã thấy Diệp Minh Thân đứng ngay bên cạnh mình. Vô cùng bấtngờ, Tiền Đa Đa đứng dậy hỏi : « Sao anh lại đến đây ? ». Người đàn ông đang đứng trước mặt cô luôn mỉm cười, hôm nay dường như có tâm sựtrong lòng, nét mặt có vẻ hớt hải. Nhưng nhìn thấy cô khóe miệng vẫn hơi conglên, anh đưa chiếc máy điện thoại di động cho cô. Trời lạnh, vừa từ ngoài vào, đầu ngón tay anh hơi lạnh, lúc chạm vào lòng bàntay cô, Tiền Đa Đa bất giác rụt lại. « Anh gọi điện thoại cho em, mẹ em nghe máy, nói em đi công tác Hồng Kông nhưnglại để quên điện thoại ở nhà ». « Cám ơn anh ». Cách một tuần mới gặp lại ở sân bay, anh đi rất vội, đầu ngóntay lạnh giá, bên cạnh đều là người nước ngoài, anh là người quen duy nhất. Cólẽ hoàn cảnh hơi đặc bệt, đột nhiên cô cảm thấy gần gũi với anh hơn, nhưng chỉcảm thấy gầy gũi, cơ thể không muốn gần thêm chút nào nữa, trong lòng vô cùngmâu thuẫn. « Em xin lỗi, tuần này em bận quá, không có thời gian gọi điện thoại cho anh ». « Không sao, đúng đợt anh cũng có một số việc phải giải quyết ». Anh trả lờirất nhanh, sau đó nhìn đồng hồ, « Sắp lên máy bay rồi đúng không ? Để anh đưaem ra ». Số hành khách lên máy bay theo hạng thương gia không đông lắm, mục tiêu củaDiệp Minh Thân rất rõ ràng, mặc dù bước chân không dài, nhưng cô đi theo sauvới vẻ ngần ngừ, chính vì thế sau hai, ba bước hai người đã cách nhau một đoạn,nhưng anh đã nhanh chóng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn cô. Thực ra cô đi ngay sau anh, hai người cách nhau chưa đầy ba thước, chính vì thếTiền Đa Đa nhìn thấy rất rõ ánh mắt của anh. Một vẻ hụt hẫng thoáng qua trong ánh mắt anh, sau đó liền trở lại bình thường,rồi anh đưa tay ra một cách tự nhiên, nắm lấy tay cô. Đây không phải là lần đầu tiên anh nắm tay cô. Lần trước Tiền Đa Đa không cảmthấy xao động, chấp nhận một cách thản nhiên, lần này, cô lại từ chối theo bảnnăng, chỉ muốn rụt tay lại. Ngón tay chưa động đậy, đột nhiên cô cười thầm, cười sự ngốc nghếch của mình. Còn tự lừa mình lừa người gì nữa ? Người này hợp với mình hay không, còn aibiết rõ hơn cơ thể mình ? Thời gian đang vội, không kịp suy nghĩ lời từ chối của mình, Tiền Đa Đa rút taylại, nói luôn ba chữ : « Em xin lỗi ». Nói xong lại thấy hối hận, cảm thấy mình thẳng tính quá, thời gian, địa điểmđều không hợp. Những điều này tốt nhất phải nói khéo một chút, không cho ngườita thời gian giảm sốc, thực sự là hơi quá đáng. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh cười, rút tay về một cách rất tự nhiên, vẫn đợicô bước lên rồi sánh vai đi tiếp. Tiền Đa Đa ngại ngùng, cửa ra máy bay ở ngay trước mặt. Chỉ còn mấy bước nữa,cô mới cúi đầu nói : « Anh đừng để bụng, đều là lỗi tại em, tại em không suynghĩ cho kỹ ». Anh dừng lại trước cửa ra vào, đưa cho cô tay kéo của va ly, giọng nói thoảimái hơn nhiều so với lúc mới đến, « Đa Đa, đừng bắt ép mình. Có được cái màmình thật sự cần, trong lòng mới cảm thấy thoải mái, bắt ép đều là gánh nặng ». Anh nói đúng, đúng đến mức Tiền Đa Đa không đáp lại được điều gì. Lưng bị anhđẩy nhẹ một cái, cô liền đi tiếp, ngước mắt lên thấy cô tiếp viên hàng khôngđứng trong hành lang nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, không kìm được lại ngoáiđầu nhìn lại. Anh vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn thấy cô quay đầu lại bèn mỉm cười. Cho dù lòng dạrối bời đến đâu, Tiền Đa Đa cũng phải than thầm quả thực anh là một con ngườirộng lượng. Thật may là anh suy nghĩ thấu đáo được như vậy, kể cả bị từ chốingay tại trận vẫn có thể tiếp tục nhẹ nhàng chuyện trò với cô, trong mắt ngườikhác chắc chắn là rất bịn rịn quyến luyến, thảo nào mấy cô gái qua lại đều lộrõ vẻ ngưỡng mộ. Cô lại không hề có một cảm giác gì trước một con người như vậy, đúng là phíphạm của trời. Cô không kịp nghĩ gì thêm, thực sự đã đến giờ rồi, máy bay không đợi khách, côvẫy tay và nhấc chân lên. Cô vừa đi vào hành lang, sau lưng liền có tiếng bướcchân gấp gáp, vai thấy âm ấm, chạm ngay vào vai của kẻ đến sau. Cô nghiêng đầu ngó sang, người đó cũng đang cúi đầu nhìn xuống, có lẽ là dongười đó chạy vội đến đây, cô cảm thấy hơi thở của người đó rất gấp gáp. Lúcbốn mắt nhìn nhau, người đó ngoác miệng cười, dù ở trong trạng thái vộng vàngvẫn thấy rạng rỡ. Cười như thế này thì còn ai vào đây nữa ? Đương nhiên là đại nhân giám đốc suýtnữa thì nhỡ máy bay của công ty cô. Cười xong, anh còn nói : « Dora, sao đi chậm vậy ? Cứ như thế này thì máy bayđóng cửa đấy ». Nói giọng gì vậy, rốt cục ai là người đang vội vội vàng vàng ra máy bay ? Nghethấy thế Tiền Đa Đa nhướn lông mày lên. Chưa kịp mở miệng, tay cô tự nhiên nhẹbẫng, chiếc va ly duy nhất liền rơi vào tay anh. Đồ đạc cô mang đi công tác vốn đã đơn giản, hiện giờ bị lấy đi, chỉ còn lạichiếc túi nhỏ đeo trên người. Mấy năm nay ra vào sân bay đã quen rồi, đây làlần đầu tiên được ung dung nhẹ nhàng như thế này.Cảm thấy hơi lạ, cô không biếtnên đặt tay ở đâu nữa. Lúc chuẩn bị vào máy bay,cô ngoái đàu nhìn lại, hành lang đến đoạn cua, bóng Diệp Minh Thân đã biến mấtrừ lâu, chỉ còn hai cô tiếp viên hàng không đi về phía cô. Họ vừa đi vừa nóichuyện rất nhỏ, nhìn thấy cô ngoái đầu liền im bặt, ánh mắt chứa đầy vẻ khóhiểu, rất khó miêu tả. Có thể lý giải, vừa nảyhai cô tiếp viên này đứng ở cửa hành lang lên máy bay, chỉ trong vòng hai phútngắn ngủi đã nhìn thấy bên cạnh cô xuất hiện hai người đàn ông, cảnh tượng rấtmờ ám, một người đến trước một người đến sau rất đúng nhịp, chắc là hai côtiếp viên đã bị sốc nặng. Tiền Đa Đa bất lực thanthầm trong lòng. Cô cũng không muốn nhưvậy, hiện giờ ngay cả cô cũng không hiểu rốt cục mình cần cái gì, đành phảinhìn phong cảnh bên cạnh mình lần lượt trôi qua. Ghế ngồi ở hạng thươnggia rất rộng, sau khi hành khách ngồi vào vị trí, các cô tiếp viên hàng khôngbắt đầu bận rộn, cúi người mỉm cười nhắc mọi người thắt dây an toàn, lúc bướcđến chỗ Tiền Đa Đa, họ cười rất ngọt ngào. Nhưng ở cự ly gần cô nhìn rất rõ,hoàn toàn là nhằm vào Hứa Phi, còn khuya mới đến lượt cô. Máy bay cất cánh thuậnlợi, cuối cùng xung quanh đã yên tĩnh trở lại, Tiền Đa Đa nghiêng đầu nhìn đạinhân giám đốc ngồi bên cạnh. Anh đang mở laptop nhưng cũng không quên nhìn côcười, kèm thêm lời giải thích : « Trướckhi đến đây phải mở một cuộc họp qua điện thoại ở công ty, suýt thì nhỡ máybay, may mà tay lái của chú Mạnh vững ». Cảnh tượng tối hôm quavấn hiện ra trước mắt, kể từ lúc anh xuất hiện bên cạnh, Tiền Đa Đa đã cảm thấycó phần bất an, chỉ sợ anh giở chứng đột xuất, lại tiếp tục chủ đề hoang đườngđó. Nhưng lúc quay sang nhìnanh một lần nữa, chỉ thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng đang cuối đầu chăm chú xemtài liệu. Anh cúp mắt xuống, hàng lông mi dài không che nổi đôi mắt đỏ sọc, vừanhìn là biết lại thức trắng đêm. Dù sao cô cũng là congái, người ta không mở miệng, cứ bám nhằng theo người ta để hỏi, tại sao tốiqua lại nói với cô câu nói không đầu không cuối như vậy, cô không làm đượcnhững việc thẳng thừng như thế. Chính vì thế chỉ thốt ra một câu đơngiản : ² Đêm hôm qua anh không ngủ à ? ² ² Nữa đêm nhận được cúđiện thoại khẩn, ngồi dậy sửa lại đề án, sửa liền một lèo đến sáng, sau đó đếnthẳng công ty ². Anh cười cười. Cô tiếp viên đưa đồ uống đến, đứng bên cạnh anhcúi người cười rất ngọt ngào, anh hoàn toàn không để ý, đón lấy đặt xuống trướcmặt cô, sau đó tiếp tục bận rộn. Muốn hỏi anh có cần giúpgì hay không, anh ngồi ngay bên cạnh xem tài liệu, cũng không hề có ý giữu bímật. Tiền Đa Đa liếc nhìn màn hình, nội dung của tài liệu. Liếc qua một chút, TiềnĐa Đa giật mình tỉnh hẳn, trợn trong mắt, nhìn anh một cái. « Saovậy ? ». Anh không ngẩng đàu lên, hỏi khẽ một tiếng. Mặc dù chỉ liếc qua mộtcái, nhưng đề mục rất rõ ràng. Sản xuất loại đồ uống mới đã là một động tác lớnthách thức phe bảo thủ, nhưng chiếc lược được áp dụng vẫn bắt đầu từ việc thumua thương hiệu nước hoa quả hàng đầu trong nước, cách làm đao to búa lớn nàyđúng là tác phong của phe câp tiến điển hình. Nghĩ đến việc trước đó tựnhiên mình lại tham gia vào quá trình chuẩn bị những tài liệu và đề án đó, TiềnĐa Đa thầm giật mình, trấn tĩnh lại một lát mới cất lời : « Không cógì, tôi chỉ hơi buồn ngủ thôi ». « Đêm qua ngủ khôngngon à ? Có hẹn ư ? ». Ngón tay anh rất đẹp, lúc gõ bàn phím nhẹnhàng linh hoạt, trong lúc bận rộn, vẫn nghiêng đầu đáp lời cô, khóe miệng hơicong lên : « Vừa nãy còn nhìn thấy anh ấy đến tiễn em ». Thái độ này của anh khiếncô cảm thấy khó hiểu, hai chữ đó lại động chạm đến dây thần kinh của cô. Cóhẹn ? Haizz, thực tế là cô vừa mới chia tay trong hòa bình với một ngườiđàn ông tuyệt vời. Không biết trả lời thếnào, Tiền Đa Đa bèn trốn tránh câu hỏi này, cười mà không nói gì. Anh cũng không hỏi gìthêm, quay đầu lại tiếp tục làm việc của mình, « Buồn ngủ thì ngủ đi, đếnnơi anh sẽ gọi em ». Được, cô ngoan ngoãnnghiêng đầu nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén sự tò mò và nỗi bất an. Cô buột phảirời xa những nỗi thắc mắc này. Đó không phải là những thứ cô nên nhúng tay vào,cũng không nên hỏi nhiều. Tiền Đa Đa quyết định từ giờ phút này trở đi giữ bổnphận, chỉ lo cho mình, đương nhiên, giả vờ ngủ một lúc sẽ tốt hơn. Thực sự chưa mệt đến mứckhông thể kiên trì thêm được nữa, cộng với việc các tiếp viên hàng không rấtquan tâm đến hàng ghế của họ, cứ đi đi lại lại, tần suất và số lần đều hơn hẳnso với tất cả các lần cô đi máy bay trước đây, dù cố gắng đến đâu Tiền Đa Đacũng không thể biến ngủ giả thành ngủ thật được. Nhưng vì là chuyến baybuổi tối, sau khi ăn cơm xong khoang máy bay rất yên tĩnh, tiếng gõ bàn phímbên cạnh lặp đi lặp lại một cách có tiết tấu, đến cuối cùng cô vẫn mơ màng chợpmắt. Đột nhiên cảm thấy ngườiấm ấm, cô ngước mắt lên nhìn thấy anh đang cuối đầu đắp chăn cho mình. Vì sựtỉnh giấc bất ngờ của cô, anh để lộ một nụ cười biết lỗi. « Hơi lạnh, cẩn thậnkhông lại cảm » Chăn đã đắp dưới cằm củacô, dưới đầu mũi là ngón tay của anh, mùi mộc hương thoang thoảng lại bay tới,thơm dịu như mùi của cây cỏ. Làm thế nào bây giờ ? Cô lại một lần nữa bịlàm cho mê hoặc, tim đập thình thịch. Không đoán được sự bốirối của cô, Hứa Phi chỉ thấy Tiền Đa Đa trong trạng thái chưa tỉnh ngủ - nheomắt nhìn mình, người giấu trong chiếc chăn nhung màu xám, chỉ để lộ ra gươngmặt trắng ngần, không trang điểm, vẻ mặt ngơ ngác. Tựa như một con thú nhỏ,rất nhỏ rất mềm mại, ngơ ngác trong khu rừng lạ. Đây chính là Tiền Đa Đa -một con người mạnh mẽ, giỏi giang mà người ta thường nói ư? Tại sao Tiền Đa Đatrong mắt anh luôn khác với trong măt mọi người ? Hôm qua lúc nói ra câu đóanh rất nghiêm túc, không ngờ cô lại luống cuống bỏ chạy. Anh muốn đuổi theo,nhưng lại chợt nghĩ ép cô quá cũng không hay, bây giờ nhìn phản ứng của cô đốivới mình, trong lòng lại thấy hối hận. Gần 20 tiếng đồng hồ chưađược chợp mắt, cộng với việc phấp phỏng không biết cô sẽ phản ứng thế nào, trênđường ra sân bay anh thực sự rất mệt. Lúc đến cổng ra máy bay,anh đã nhìn thấy cô quay người đi vào hành lang, người đàn ông anh đã từng mộtlần được nhìn thoáng qua đó đứng nguyên tại chỗ, mắt dõi theo bóng cô, một bứctranh thật đẹp. Nhưng anh không thích,lòng buồn vô cùng, lúc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, lại cảm thấy mìnhhơi ngớ ngẩn. Anh nhận ra vẻ ngần ngừđề phòng của cô khi nói chyện với mình và vẻ né tránh khi liếc màn hình máytính, cảm thấy thất bại và có phần chán nản. Dù sao anh vẫn còn trẻ, không cókinh nghiệm trong chuyện này, mặt lại không đủ dày, sợ nói thêm câu nửa sẽ bịcô thẳng thừng từ chối, chính vì thế kìm chế một hồi lâu chỉ nói ra mấy câuchẳng liên quan. Sau đó anh biết cô giả vờngủ, cũng không vạch trần, chỉ có điều tốc độ gõ bàn phím dần dần chậm lại,nhưng lại không kìm chế được bản thân, thỉnh thoảng lại nhìn cô thẩn thờ. Đôi mắt Tiền Đa Đa nhắmchặt, điều này cô hoàn toàn không hề hay biết, nhưng cùng với sự trôi qua củathời gian, nhịp thở của cô dần dần đều đặn, nhẹ nhàng. Hai bàn tay cô đan vàonhau, các ngón tay dần dần thả lỏng. Sợ cô bị lạnh, anh bảo cô tiếp viên hàngkhông mang chiếc chăn mỏng đến đắp cho cô. Không ngờ cô lại tỉnhgiấc ngay, xem ra ngủ không được say giấc, hoặc là vì căng thẳng. Bây giờ ngồigần anh, cô lại liên tục tỏ ra căng thẳng, khiến anh càng cám thấy thất bại. Nếu cô không có tình cảmgì với mình, cũng có thể nói thẳng ra, căng thẳng làm gì? Không biết có phải vìthân phận giám đốc điều hành của anh mà cô giữ kẽ hay không? Chắc là không nhỉ,hồi đầu, vì sự hiếu lầm sau lần say rượu đó mà quan hệ giữa cô và anh trở nêncăng thẳng, đã có những lúc hai người đối chọi gay gắt, hiện giờ đã hết hiếulầm, tự nhiên cô lại tỏ ra không thoải mái. Cô không biết anh đangnghĩ gì, trước mắtt chỉ có hình ảnh của mình trong con ngươi màu đen của ngườiđàn ông này. Nhịp tim đập không ổn định, Tiền Đa Ða đưa tay túm lấy chiếc chăn,trấn tỉnh một lát mới mớ miệng: "Cám ơn anh, anh... làm xong rồi à?". Cô không muốn thảo luậnchủ đề này, lại chưa nghĩ ra chuyện gì để nói, đúng lúc cô tiếp viên hàng khôngmang đồ uông đến, Tiền Đa Đa chỉ lấy một cốc nước lọc, đón lấy cốc nói cảm ơn,sau đó cúi đầu uống che đi vẻ bối rối của mình Anh lấy một cốc ca phê,cả phê trên máy bay nhạt và vô vị. Lúc anh uống không có tiếng động nào, khôngkìm nổi Tiền Đa Đa bèn liếc mắt nhìn, thấy anh chỉ nhấp một ngụm, sau đó nhìnra bầu trời đêm tối om ngoài cửa số thất thần. Máy bay đã bắtt đầu giảmđộ cao, nghiêng nghiêng xuyên qua tầng mây, dần dần, cảnh đêm đẹp như một bứctranh nổi tiếng thể giới của Hồng Kông từ từ mở ra trước mắt. Dưới đất ánh đènrực rỡ phồn hoa, dường như có hàng triệu ngôi sao trải rộng, cầu Thanh Mã nhưmột dải ngân hà hiện ra trước mặt, lúc máy bay hạ cánh, sân bay sáng rực nhưgiữa bạn ngày. Trong máy bay, rất nhiềungười bận rộn chuyện trò với nhau, còn có hành khách nóng lòng đứng dậy lấyhành lý chuẩn bị xuống máy bay, nhưng anh vẫn thất thần, vẻ mặt mệt mỏi, thànhphố với muôn vàn ánh đèn rực rỡ bên ngoài tựa như một thế giới khác. Một mình múa gươm chiếnđấu là chuyện rất tốn hao sứcc lực, cho dù anh trẻ trung đến đâu, xoay xở giữađám người tinh ranh xảo quyệt đó, kiếu gì cũng cảm thấy mệt mỏi! Trước đây cũng có lúc càmthấy bất lực trong sự kìm kẹp giữa các phe phái, nhưng so với cấp bậc hiện naycủa anh, thựcc sự không đáng để nhắc đến. Kể cả như vậy, khi đứng ở cự ly gầnnhư vậy nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiếm có trên gương mặt anh, Tiền Đa Đa vẫn cóchung cảm nhận. Sự cảnh giác và căngthẳng đột nhiên biến mất, theo bản năng cô không muốn hình ảnh này tiếp diễnnữa, nhưng lại không biết phải cắt đứt thể nào. Cô ngần ngừ trong vài giây,ngón tay đang bưng cốc nước khẽ động đậy, cuối cũng ý chí đã chiếm thể thượngphong, Tiền Đa Ða vẫn lựa chọn im lặng. Công ty cho xe riêng đếnsân bay đón, lúc họ đến khách sạn đã gần chín giờ tối. Sảnh lớn được tranghoàng rât sang trọng, lúc họ bước vào cửa xoay, bên trong có người đang đi ra,lúc di ngang qua, đột nhiên nhoẻn miệng cười với Hứa Phi. Ðó là một cô gái ngườiNhật Bản, mặc một bộ vest gọn gàng, tóc búi cao, khác hẳn với hình ảnh dịu dàngcủa phụ nữ Nhật Bản trong đầu Đa Ða. Hứa Phi cũng cười, kéo cô ra giới thiệu."Dora, đây là Yamada Keiko, đồng nghiệp của anh trong thời gian làm việc ởNhật Bản. Keiko, đây là trưởng phòng Tiền Ða Đa của khối thị trường khu vựcTrung Quốc". Tìên Đa Đa hơi sữngngười. Cô đã từng được nghe đến cái tên này. Yamada Keiko xuất thân trong giađình cao quý, bố là một trong những cổ đông của UVL, cũng chiếm một vị trítrong hội đồng quản trị, và Yamada Keiko xuất hiện ở công ty với thân phận làtrợ lý đặc biệt của bố mình, là một tiểu thư cành vàng lá ngọc có tiếng. "Kerry, lâu lắm rồikhông gặp anh". Yamada Keiko nhìn anh mỉm cười, sau đó mới đưa mắt nhìnTiền Đa Đa, đưa tay ra bắt tay cô, "_Chị Tiền, lần đầu gặp gỡ, Keiko. Côtiếp xúc không nhiều với con gái Nhật Bản, Hoàn Mỹ là người có phong Cáchtruyền thống kiểu Nhật điển hình, nói chuyện, làm việc rất nhiều phép tắc, bâyygiờ gặp một người khác hoàn toàn như vậy, cô thực sự cảm thấy không quen. Ba người đứng nói chuyệnvới nhau mấy câu. Yamada Keiko nói chuyện khách khí, lịch sự, chủ yếu nói vềtình hình công việc thời gian gần đây, nhưng không hiểu tại sao, Tiền Ða Đa cảmthấy không chen lời vào được, sau đó khi nói đến thị trường Nhật Bản, giọng côấy rất khẽ. Hứa Phi nghe xong caumày, lại cúi đầu xuống ghé sát vào cô hơn, hỏi một câu: "Hả? Em nói gìcơ?". Thấy mình đứng bên cạnh hơi thừa thãi, tự nhiên cô cảm thấy rất tệ,Tiền Đa Đa mớ miệng cáo từ: "Kerry, Keiko, hai người cứ tiếp tục đi nhé,tôi lên trước đây". Nói xong cũng không đợi Hứa Phi ngăn lại, gật gật đầurồi đi vào. Khách sạn mà công ty đặtvẫn là Hyatt, phòng ốc rộng rãi thoải mái. Nhưng ngồi máy bay hai ba, giờ đồnghồ, Tiền Đa Ða lại cảm thấy chưa bao giờ phải bay mệt như vậy, lúc nàynhìn thấy chiếc giường đó liền không chịu được nữa, bở hành lý xuống rồi nằmvật ra. Lúc đầu cô chỉ muốn nghỉmột lát: rồi bật đầu sắp xếp đồ đạc, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, đến khiđiện thoại di động trong túi đổ chuông mới giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi dậy tìmmáy, bấm nút nghe thấy giọng mẹ nói rất to ở đầu bên kia điện thoại: "Đếnnơi cũng không biết gọi điện thoại về nhà, không biết bõ mẹ lo à?". Xin lỗi xong Đa Đa lạinói thêm mấy câu nữa, chỉ vài phút ngắn ngủi, mẹ cô còn tranh thủ thời giankhen Diệp Minh Thân. Nhắc đến Diệp Mính Thân, cô lại thấy đau đầu, nhưng lạikhông thể trốn nói chuyện với mẹ, chỉ cần tỏ ý từ chối thảo luận, mẹ sẽ lại sạccho một trận ngay. Chính vì thế Tiền Ða Đađành phải ậm ờ cho qua chuyện, bên tai là tiếng kể lễ của mẹ, bất giác trongđầu lại hiện lên những cảnh tượng khi ở bên người đàn ông đó. Cô biết tại sao mẹ lạithích Diệp Minh Thân - Công việc đàng hoàng, thể diện, trông rất khôi ngô, tuấntú, tính tình lại điềm đạm, nho nhã, mẫu người này là đối tượng mà tất cả cáccô gái đang trong độ tuổi lấy chồng đều mơ ước, cho dù là người khó tính, kénchọn đến đâu cũng không tìm ra được một nhược điểm nào của anh. Một người tuyệt vời như vậy, tại sao cô lại vẫn không thể chấp nhận? Là dokhông cảm nhận được tia lửa hay sao? Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tia lửa? Tựthiêu mình hết lần này đến lần khác mà còn không chịu khôn ra. Thảo nào người ta nói congái nhiều tuổi đều là người tính tình lập dị, trước đây cô cảm thấy rấtvở vẫn, đến bây giờ, ngay bản thân đã cũng cảm thấy đầu óc của mình có vấn đề. Mẹ vẫn còn kể lể ở đầubên kia, Đa Ða không dám nói cô đã từ chối người đàn ông tuyệt vời này. Khókhăn lắm mới cúp được điện thoại, Tiền Đa Ða vô cùng chán nản, xem đồng hồ đãhơn mười giờ. Haizz, công việc không thuận lợi có thể từ từ giải quyết, có thểlựa chọn ra đi, còn cuộc sống thì sao? Dù sao đó cũng là người thân của mình,mẹ đang đợi có một câu trả lời, sau đó mới có thể trả lời họ hàng bạn bè. Aicũng có áp lực, người cuốivcùng thực hiện vẫn phải là cô. Haizz! Chưa đến tuổimãn kinh, mà sao cô đã cảm thấy mình không chịu nổi áp lực nữa? Đầu óc rối bời, cô khôngcòn buồn ngủ nữa, cảnh tượng Hứa Phi và Yamada Keiko nói chuyện thân thiện vớinhau ban nảy lại liên tục hiện ra trước mắt. Tìên Ða Đa cảm thấy mình bị tâmthần mới quan tâm đến chuyện đó, nhưng lại không thể kìm chế không nghĩ đếncảnh tượng đó được. Càng nghĩ tâm trạng càng rối bời, bụng lại thấy đói cồncào, cô đứng trước cửa số cắn móng tay, càng nghĩ càng thấy đói. Ðây không phải là lần đầutiên cô đến Hồng Kông họp, Hyatt lại là khách sạn bình thường vẫn ở, cô vẫn cònnhớ trên một con đường có một tiệm bán cháo rất ngon. Không muốn nghĩ thêm, côquyết định gạt hết mọi chuyện phiền muộn sang ngày mai, quyết định chiêu đãi dạdày một bữa bèn với lấy túi xách, đẩy cửa ra ngoài. Cô vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy cảnh cửa bên cạnh đồng thời được mở ra, ngườibước ra là Hứa Phi, anh mặc áo nỉ có mũ đi giày thể thao, lại quay về với cáchăn mặc bụi bụi trong lần gặp gỡ đầu tiên. "Hai người nóichuyện xong rồi à?". Nhìn thấy anh xuất hiện một mình, trong lòng cô tựnhiên lại thấy vui vui. " Được một látrồi ". Anh bước đến bên cô nói, bước chân không dài, nhưng có lại cảmthấy chỉ trong tích tắc anh đã xuất hiện bên mình như có phép lạ. "Sao lại ăn mặc nhưthế này?". "Muốn đi chạy. Em có đi không?". Đi Chạy? Tiền Đa Đa kinhngạc cúi đầu nhìn đồng hồ, không phải anh nói hơn hai mươi tiếng đồng hồ chưachợp mắt đó sao? Thế mà vẫn còn muốn chạy? Anh là siêu nhân ư? Anh vẫn đang đợicâu trả lời, khi nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của cô chỉ cười. Bình thường ở công ty HứaPhi ăn mặc rất đĩnh đạc, cách ăn mặc bây giờ khác hoàn toàn với hình ảnh giámđôc điều hành mà cô vẫn gặp. Anh ăn mặc rất thoải mái, mỗi lần cười đều khiếnđối phương phải hoa mắt. Mặc dù Tiền Đa Đa đã quen từ lâu, nhưng lúc này vẫncảm thấy hơi choáng váng. Ghen tỵ, Cô chỉ muốn biến thành bà mẹ kế của nàngBạch Tuyết, ôm gương thần hỏi tuổi trẻ của mình rơi đâu mất rồi, và trước khinó trả lời sẽ đập tan nó. Anh cúi đầu nhìn mình,"Trông lưu manh lắm hả ?" "Giống như sinh viênđại học lẻn vào đây, không sợ ngày mai họ sẽ không cho anh vào hội trườngsao ?". "Không sao, anh sẽnói anh đến đây thực tập, làm không công". Boss lại bắt đầu kếtruyện cười, Tiền Đa Ða lập tức nể tình cười ra thành tiếng, cười xong liền đivề phía thang máy, từ chối lời đề nghị của anh, "Tôi đói rồi, muốn đi ăngì đó". Đùa ư, cô trốn anh chàngnày còn chưa kịp! Cùng chạy bộ? Thôi đi. Anh bước đi song song vớicô, Tiền Đa Đa vốn có kinh nghiệm trong chuyện đi máy bay, hôm nay lúc đầu cômặc rất nhẹ nhàng đơn giản, bây giờ vẫn đi đôi giày để bằng và mặc chiếc quầnbó ống đến mắt cá chân đó. Thượng Hải lạnh, trước khi lên máy bay cô còn khoácthêm chiếc áo khoác ngắn dày, hiện tại đã cởi ra từ lâu, bên trong chỉ có mộtchiếc áo len mỏng màu trắng cổ tròn, chiếc khăn dài quấn nhẹ nhàng trên cổ. Anh muốn nói chuyện vớicô, nhưng điện thoại đã đổ chuông, anh dừng lại nghe máy. Đương nhiên là TiềnĐa Đa không đợi, tiếp tục bước đi, chỉ còn mấy bước nữa là đến thang máy. Kháchsạn năm sao ở quận Sa Ðiền, đường sá rộng rãi, bây giờ đã là hơn mười giờ, trênđường không còn nhiều người qua lại nữa, Tiền Ða Ða đang nóng lòng tưởng tượngra các món ăn, chính vì thể mắt không để ý đến xung quanh, bước chân vội vả.Phía đối diện có tiếng cười đùa nói chuyện, mấy thanh niên đang đi tới, họ ănmặc rất bốc lửa, khoác vai bá cổ cười đùa với nhau, nhìn như chuẩn bị đi sàn.Cô cúi đầu bước đi không chú ý, lúc đi ngang qua đâm sầm vào họ, bước chânloạng choạng. Cô ngẩng đầu lên trợnmắt, một người trong số họ còn thổi sáo với vẻ bất cần, "Người đẹp, cóchuyện gì vậy?". Cô không biết nói tiếngQuảng Ðông, nhưng vẫn hiểu được ý đùa cợt trong câu nói này. Tiền Đa Ða bực quábèn cự lại một câu. Vừa nói dứt lời, mấyngười đó liền áp sát vào cô. Ở cự ly gần, Tiền Đa Đa đã nhìn rõ tình thế trướcmắt. Mấy thanh niên này tóc nhuộm đủ màu, miệng nhai kẹo cao su, ánh mát nhìncô rất không thiện cảm. Trời lạnh, một cô gái trong số đó còn để lộ một đoạn eotrắng, nhìn thấy rõ vết xăm mình màu đỏ đen. Đường phố yên tĩnh, người qua lại vắng vẻ, dù hùng hồn đến đâu cô cũng biếtchuyện này rất bất lợi. Tiền Ða Ða thầm nuốt nướcmiếng, bất giác lùi ra sau một chút. Không ngờ sau lưng vẫn có người, vưaf lùilại cô liền đụng vào người đó. Cô vội vàng quay đầu lại, Chưa nhìn rõ mặt ngườiđó đã ngửi thấy mùi mộc hương quen thuộc. " Kerry ?" " Ừ." Anh đápmột tiếng sau đó khoác tay lên vai cô, chỉ trong chớp mắt trước mắt Tiền Đa Đachỉ còn lại một tấm lưng rộng. Anh đứng trước cô nóichuyện với đám người đó, nói tiếng Quảng Đông rất lưu loát. Anh chàng này hômnay ăn mặc bụi bụi, lại giỏi gặp người nói chuyện người, gặp ma nói chuyện ma,sau vài ba câu, đến cuối cùng lại cười lớn với bọn họ, vỗ vai nhau chào tạmbiệt. Lúc đám người đó bỏ đi, cô đã bị anh khoác vai. Người anh cao, cánh taycũng dài, quàng qua vai cô mộtcách rất tự nhiên, người cô như rơi vào một thếgiới nhỏ độc lập. Ða Đa vẫn còn chưa hếtsợ, bất giác cô liền ghe' sát vào cơ thể anh. Lớp ngoài của chiếc áo nỉ có mũcủa anh cọ vào má cô mềm mại, ấm áp. Chắc là anh vừa tắm xong, mùi mộc hương đócàng thơm hơn. Sau mỗi tình lần trước,không biết đã bao lâu không có cảm giác thân mật như thế này rồi, cô cảm thấykhông quen, toàn thân cứng đờ. Nhưng cảm giác ấm áp dolớp áo nỉ đem lại và mùi thơm của mộc hương từ từ đầu độc cô, tai cô nép sátvào ngực trái của anh, nhịp tim anh đập mạnh mẽ tựa như một giai điệu nguyênthuỷ nào đó, dần dần khiến cô yên lòng. Cuối cùng đám người đó đã bỏ đi, trướckhi đi, cô gái xăm mình còn nhìn cô và Hứa Phi bằng ánh mát không thể nào tin,ánh mắt đó cả thế giới đều có thể hiểu, "Hạng đàn bà như cô đã câu anh tabằng cách nào vậy? Không xứng mà!". Co mình trong không giannhỏ ấm áp như thế một hồi lâu, vốn Tiền Đa Đa đã có phần thất thần, lúc nàyliền giật mình vì cải nhìn của cô ta, dựng thẳng người lên lùi sang bên cạnh. Thôi đi, cô không bao giờcặp với kiếu ăn mặc bụi bặm này. Hứa Phi không ngạc nhiêntrước sự rút lui của cô, anh rút tay lại mộtcách rất tự nhiên, hai tay dúi vàotúi quần, cúi đầu nhìn cô cười, "Dora, em vẫn ổn chứ ?". Người ta vừa giúp mìnhmột chuyện lớn, Tiền Đa Đa cũng ngại không dám hỏi vừa nãy anh đã nói những gì.Tại sao cứ phải khoác vai mình mới giải quyết được vấn đề? Chỉ coi như động tác đóchưa từng xảy ra, cô cất lời cảm ơn: "Cảm ơn anh, vừa nãy may mà cóanh". "Không sao ở đâucũng có những chuyện như vậy. Em là con gái phải cấn thận.” Tiền Đa Đa khóc giở mếugiở, anh gọi cô là con gái, lại còn tự nhiên như vậy, dường như cô chính là đứatrẻ bị lạc bố mẹ, vừa được anh làm việc thiện tìm về. "Không phải anh muốnchạy bộ sao ?". Thôi vậy, không chấp vặt với sếp nữa, Tiền Đa Đa liềnnhắc. "Hơi mệt rồi, anhmuốn ăn chút gì đó". Anh vẫn đang cười, giọng nói không còn phấn chấn nhưban nảy nữa mà hạ thấp xuống, hơi khàn khàn. Hóa ra anh cũng khôngphải là kẻ mình đồng da sắt, đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tiền ÐaĐa. Rất tự nhiên, kết quảcuối cùng dĩ nhiên là hai người cũng đi đến tiệm cháo. Không phải là lần đầutiên đến đây, vừa ngồi xuống cô đã gọi cháo bạch quả, rồi lại nói với anh đừngkhách khí, hôm nay để cô mời. Cái gọi là tiệm cháo rấtngon thực ra là một cửa hàng ăn rất bình thường bên đường, nằm gần khu dân cư,bàn ghế mềm như trên tàu hỏa, trên tường có lát gạch men, và còn có cả thực đơnrất đơn giản. Trà sữa đặc sánh, cháobạch quả hương thơm ngào ngạt, Tiền Đa Đa đang đói cồn cào, không muốn giả bộthục nữ nữa, cúi đầu ăn trước. Anh cũng vậy, hai ngườiđều không nói gì, chăm chỉ ăn cháo, đầu không hề ngẩng lên. Mặc dù không ngẩng đầu,nhưng dù sao thì hai người cũng ngồi đối diện với nhau rất gần, cô dùng khóemắt quan sát đối phương rất kỹ càng. Ăn được nửa bát, đột nhiên Tiền Đa Ðakhông chịu được nữa, ngẩng đầu lên nói: "Hôm qua anh nói đùa hả?".Anh cũng đang ngẩng đầu lên, nghe xong không nói gì, nhìn cô cười, sau đó tiếptục ăn. Thấy anh cười Tiền Ða Ðathấy thoái mái hơn, Cô nói tiếp một câu: "Đói lắm hả?". "Đúngvậy, ăn đồ ăn trên máy bay chẳng khác gì chưa ăn. Còn em?". "Cũng hơi đói, nhưngcũng không hẳn là đói. Tôi có một thói quen xấu, càng buồn chán lại càng thíchăn". Nói xong cô lại cúi đầu tiếp tục ăn. "Không sợ béoà?". Bình thường gặp nhiều đồng nghiệp nữ nơi công sở, nói chuyện với anhđầu rất rụt rè, bẽn lẽn, rất ít người ăn uống vô tư như cô, chính vì thể mỗilần nhìn thấy cô ăn, anh đều cảm thấy đó là một sự hưởng thụ. "Ngài ơi, ngài hãynhớ đến những người dân vùng bị thiên tại, có cái ăn là tốt lắm rồi. Phải biếtquý trọng cái phúc của mình chứ?". Anh cười, "Được rồi,buồn sẽ ăn gì đó, coi như là một thói quen tốt". "Ai như anh? Mệt màcòn đi chạy, thói quen trên thảo nguyên Châu Phi cũng được coi là một thói quentốt". Nhanh mồm nhanh miệng quen rồi, cô trá lời rât nhanh, nói xong mới ýthức được rằng, ngồi trước mặt cô là người đàn ông mà hiện tại cô nên tránh “trách mình nhanh nhảu quá, Ða Ða vôi đút thìa vào miệng. Lúc nói chuyện cô cuờicười, lúc đưa thìa vào miệng đầu lưỡi nhắn hiện thoáng qua, vừa nãy anhcòn cảm thấy rất mệt, giờ đột nhiên lại thấy vui vui, cảm giác mệt mỏi đóthoáng cái đã bay mất tiêu. Không thấy anh trá lời,Tiêu Đa Đa ngậm thìa trong miệng nhìn sang, còn bổ sung thêm một câu: "Tôiđùa đấy, đừng để ý". Anh không để ý, đây đềulà vấn đề của anh. Vì có thiện cảm với một người, chính vì thể nhìn thấy từngđộng tác nhỏ của cô ấy cũng cảm thây vui vẻ. Thìa vẫn còn ngậm trongmiệng, Cô đợi mãi vẫn không có câu trả lời. Người đàn ông trước mặt không nóigì, vẻ tươi cười dần dần hiện ra trên gương mặt anh, nhưng anh vẫn không nóigì. Cửa hàng ăn ồn ào náonhiệt, ánh đèn của chiếc đèn tuýp đơn giản rất sáng, bốn xung quanh sáng nhưban ngày. Bên cạnh có người nói chuyện rôm rả, nhân viên phục vụ chạy qua chạylại bưng bê, miệng còn lên tiếng: "Cháo của của quý khách nào ạ? Trà sữasẽ có ngay". Trong bầu không khí ồn àonhư thể này cô lại thấy hơi mơ màng, có một ảo giác dường như tất cả đã rời xa,thế giới này chỉ còn lại nụ cười trong mắt anh, âm áp nhấn chìm cô xuống. Hai người ăn bữa ăn nàyrất lâu, lúc họ bước ra khỏi nhà hàng đường phố vô cùng vắng vẻ. Ðêm tối đầuxuân, gió hơi lành lạnh, ánh đèn đường hắt xuống, chiếu trên mặt đường bằngphẳng một lớp ánh sáng màu vàng cam. Dù sao cũng đã muộn rồi,lại không mặc áo khoác, lúc hít vào Tiền Ða Đa lấy tay che hai bên cổ. "Lạnh không?".Anh nghiêng đầu nhìn sang, ngón tay khẽ động đậy. Đứng từ xa có thể nhìnthấy khách sạn, đoạn đường ngắn ngủi, hai người đi song song với nhau, haichiếc bóng trên mặt đường lúc thì đan xen vào nhau, lúc lại tách nhau ra. TiềnÐa Đa không thấy lạnh, cảm giác mơ màng đó vẫn còn, cô không uống rượu, nhưngdường như đã ngà ngà say, tư nhiên lại muốn cười. "Không đến nổi. Cònanh?". "Anh? Sao mà lạnhđược?". Sao không lạnh được? Thậtbuồn cười, nhưng toàn thân đều cảm thấy thoải mái, vui vẻ, cô chỉ mỉm cười. Chỉ còn mấy bước nữa làđến cổng khách sạn rồi, lúc này bước chân của anh chậm lại, dần dần tụt lại saulưng cô. Đi được mấy bước phát hiện thấy bên cạnh mình không có người, Tiền ĐaÐa đứng lại ngoái đầu. "Đa Đa". ,Anhđứng cách cô không xạ, nhìn cô, “Anh có thể gọi thể được không ?" " Hả ?". Cảm giác ngà ngà say đó vẫn còn, có lại mất cảnh giác"hà" một tiếng để hỏi lại. Trước khi mở lời anh cườimột cái, nhưng giọng rất khẳng định, không hề có ý đùa. "Đó không phải làđùa, anh nghiêm túc đấy". Trời ạ! Lại bấtt đầu rồi? Đa Da lại sợ đến nỗikhông kiểm soát nổi bản thân, bất ngờ lùi ra sau một bước. Trong đầu đấu tranh quyếtliệt, cô đang lưỡng lự giữa hai sự lựa chọn hoặc là từ chối hoặc là co giò bỏchạy. Người đàn ông trước mặt đứng im không nhúc nhích, lặng lẽ chờ đợi câu trảlời của cô, vẻ mặt rất tha thiết. Trên đường vắng và khôngcó một bóng người, ánh đèn rực rỡ của Sa Ðiền ở sau lưng anh. Phía sau là sựphồn hoa náo nhiệt, anh đứng một mình, đường nét rõ ràng, nhưng cảm thấy hơilênh khênh. Trong lòng dường như cómột con thú nhỏ mai phục nhiều năm trong gian phòng nhỏ khép kín đang rục rịch.Đột nhiên cô thấy sống mũi hơi cay cay, chân không thể bước đi được nữa, khôngnói được lời nào nữa. Ðể dồn nén cảm giác kỳ quái này, cô cố gắng cúi đầu xuốngkhông nhìn anh, trước mắt chỉ còn lại cái bóng lẻ loi của mình dưới mặt đất. Mặt đường màu vàng chanh,chiếc bóng cô độc màu đen nghiêng dài, đột nhiên có một chiếc bóng khác ập tới. Cô chưa kịp sửng sốt, cơ thểđã bị ôm chặt, mùi mộc hương ập tới, má cô chạm vào lớp áo nỉ mềm mại, sau đólà đôi môi ấm áp của anh. Hứa Phi không đợi đượccâu trá lời của cô, chỉ nhìn thấy cô đang cúi đầu trước mặt mình. Mái tóc đenyên lặng rất bóng, những lọn tóc phù xuông bờ vai, rủ xuống gò mà trắng ngầncủa cô. Anh chỉ muốn đưa tay gạtchúng ra, để mình được nhìn rõ nét mặt của cô, nhưng ngón tay vừa đưa ra, khôngcòn kiếm soát được nữa. Cô như một cục nam châm khổng lồ, bản năng của cơ thểnhanh hơn ý thức, giây tiếp theo anh đã hôn ghì lấy cô. Khoảnh khắc trong ký ứcđã từng ám ảnh cô mấy tháng nay lại quay về, vị ngọt ướt át ở đầu lưỡi, hơi thởgâp gáp đan xen vào nhau. Lần này không uống rượu, phản ứng của cơ thể càngnhạy cảm hơn, cô dường như nghe thấy trong không khí có tiếng một ngọn lửa nổtung, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt đến mức khiến mình run rẩy. Biết mình đã bị mất kiểmsoát, nhưng lại không kièm chế được, anh càng hôn sâu hơn, hơi thở nóng bỏng,đôi tay ôm cô rất chặt. Lúc buông ra, anh tì tránvào đầu cô muốn nói chuyện. Ðôi môi vừa buông ra, không khí lạnh lẽo kích thíchđôi môi vẫn còn đang ướt của cô run rẩy. Kích thích quá, cô lùi mạnh về phíasau một bước dài. Cô hít một hơi thật sâuđể mình được trấn tĩnh, nhưng lòng dạ ngổn ngang, ngón tay run rẩy. Có rấtnhiều điều muốn nói, sợ mình mở miệng lại nói linh tinh, cố gắng một hồi lâucôchỉ thốt ra được mấy chữ: "Kerry, đừng làm vậy". "Tại sao?". Anhvặn hỏi. "Em lớn hơnanh". Cô nói ra sự thật, nói cho anh nghe, cũng nói cho mình nghe. "Thế thì có sao?Mẹ anh còn hơn bố anh tám tuổi cơ". Hóa ra là như vậy! Lôngmi của Tiền Đa Ða hơi động đậy, đúng là di truyền có khác. "Bọn mình cùng mộtcông ty, là cấp trên cấp dưới, làm sao có thể?". "Có liên quan gìđâu?". Nét mặt anh lộ rõ về thắc mắc, "Anh không quan tâm đến nhữngchuyện đó". "Em quan tâm!".Tức quá, Tiền Đa Ða kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu đi nghiến răng, "Emkhông phải là cô gái mới hơn hai mươi tuổi, muốn chơi đùa đừng tìm em". "Anh nói là anhnghiêm túc mà". Anh cau mày nhăc lại một lần nữa. "Em cũng nghiêm túcđấy". Cô gào lên. Anh im lặng, hét xongTiền Ða Ða tự nhiên cảm thấy vô cũng chán nản. Cô có tình cảm với anh,nếu không lòng dạ đã không rối bời như vậy, đã không thấp thỏm bất an như vậy,nhưng cô thực sự mệt rồi, không muốn yêu nữa. Yêu để làm gì” Yêu sẽ có kết quảư ? yêu sẽ giúp cô thoát khỏi mọi nỗi phiền muộn hiện nay ư ? Thở dài, chán nản, muố rađi, nhưng mà bổng thấy âm ấm, bàn tay của anh đã áp vào má. Anh nâng cằm côlên, tựa như đang nâng trái tim cô. Bên tai có tiếng nói, rấtkhẽ, anh lại nhắc lại một lần nữa, "Ðừng sợ, anh thật lòng mà". Quá đáng quá! Nói thể nàocũng không chịu nghe! Sống mũi cay cay, khóemắt đau nhói, trong lúc luống cuống cô liền nhắm mắt lại, một nụ hôn nữa ậpxuốg đôi môi. Cơ thể mềm nhũn, cô không còn cách nào để chống cự nổi khát vọngmãnh liệt đó, Tiền Ða Đa lại thở dài một tiếng, từ từ ôm chặt lấy anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]