Chương trước
Chương sau
Thế gian này có rấtnhiều chàng trai cô gái, có rất nhiều cuộc tương ngộ, có rất nhiều sự trùng hợplạ lùng, luôn tưởng rằng sự việc này giữa chúng ta mới là trời rung đất chuyển.Có ai biết rằng mỗi giây phút đều có những sự việc tương tự xảy ra tại một gócnhỏ nào đó trên thế giới.
******************
Tối thứ sáu, Đa Đa vàgiám đốc điều hành đi cùng xe đến khách sạn. UVL sắp xếp rất chu đáo đối vớicác sếp của công ty, thông thường những người làm giám đốc đều có xe riêng vàlái xe. Đa Đa gặp giám đốc điều hành ở bãi đỗ xe, giám đốc điều hành vui vẻ gọicô: “Đa Đa, đừng lái xe nữa, hôm nay đi cùng chị nhé”.
Đa Đa nhìn sang xung quanh, không phải là giờ tan sở, trong nhà xe không cóngười nào, chỉ cảm thấy trong thời điểm nhạy cảm này, tốt nhất nên tránh thịphi thì hơn. Cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu chị, em tự lái xe cũng được”.
Giám đốc cười, “Lát nữa đông người chúc rượu, em có uống được không? Kể cả uốngđược, có lái xe về được đến nhà không? Thà cứ đỗ ở đây còn hơn”.
Câu nói này thực sự đã quá rõ ràng, Đa Đa cũng ngại từ chối. Làm việc với nhaubao nhiêu năm, giám đốc điều hành rất coi trọng năng lực của cô, tranh thủ cơhội cuối cùng tâm sự vài câu cũng tốt.
Đó là một chiếc xe của Đức rất rộng rãi. Lái xe làm việc rất chuyên nghiệp, chỉchăm chú lái xe, không quay đầu lại. Hôm nay giám đốc điều hành trông rất rạngrỡ và tràn đầy cảm xúc, chị nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ thở dài, “Thoángmột cái mà đã phải xa đất nước này rồi, sau này không biết có còn cơ hội quaytrở lại nữa không?”.
“Hiện nay bay khắp thế giới cũng chỉ mất một ngày, đi công tác hay đi du lịchcũng thế, lúc nào thích quay trở lại là quay trở lại thôi”.
“Cũng phải, có thời gian em cũng sang Paris nhé”.
“Paris? Lần trước em sang đó họp, mu bàn tay của em suýt bị tróc một lớp da,chị thường trú ở đó phải cẩn thận đấy”. Đa Đa hít một hơi thật sâu, cố làm ravẻ nghiêm túc nói.
Thông thường người đi thì trà nguội, nhưng Đa Đa lại ngược lại, không còn mốiquan hệ cấp trên cấp dưới nữa, nói chuyện lại thấy thoải mái hơn.
Giám đốc điều hành cười vui vẻ, cảm xúc chuẩn bị phải chia ly cũng không cònnữa.
Lúc gần đến khách sạn, Đa Đa đòi xuống xe trước, sau đó một mình đi vào kháchsạn.
Bữa tiệc tổ chức ở phòng tiệc trên tầng ba. Lúc cô bước vào, mọi người gần nhưđã đến đủ, bàn tiệc đặt tấm biển ghi tên cô vẫn dành riêng một chỗ cho cô.
Lúc bước đến, Đa Đa có cảm giác sau lưng không biết có bao nhiêu con mắt đangnhìn mình. Nếu ánh mắt có hình, cô nghĩ không biết mình đã bị cắt thành baonhiêu mảnh rồi.
Chỉ có điều tất cả chỉ là cảm giác, mắt Đa Đa vừa cận thị lại vừa loạn thị, cứđến tối là không nhìn rõ được gì. Chỉ lúc lái xe cô mới đeo kính, những lúckhác cô không thử áp dụng bất cứ biện pháp gì để cải thiện thị lực, mà theothói quen chỉ chú ý đến phạm vi trong vòng ba thước trước mặt, không quan tâmgì đến mọi người và cảnh vật xung quanh.
Những con người và sự việc thực sự cần cô phải chú ý đều nằm trong phạm vi bathước này, còn những người khác, chỉ đơn thuần là lãng phí công sức mà thôi.Người đi đường đi ngang qua chỗ cô mặc mốt mới gì, hoặc chiếc xe SUV mới xuấthiện trên thị trường là của hãng nào có liên quan gì đến cô? Nếu có cái nào cầnnhìn cho thật rõ, thì đó là trường hợp điển hình trên đời không có nhiều chuyệnnhư vậy, mà chỉ do những người tầm thường tự gây rắc rối mà thôi.
Do có thói quen sống như vậy, nên sau khi ngồi xuống, Đa Đa mới phát hiện rabên trái và bên phải mình đều là gương mặt mới, một nam một nữ. Họ lịch sự gậtđầu với cô, sau đó tự giới thiệu mình.
Cách đó một ghế mới là người của khối thị trường mà cô quen. Trợ lý của cô TiểuLãm đang nói chuyện hào hứng, mặt mày đỏ bừng, lúc này đây mới thò đầu sang nóithêm: “Chị ơi, các anh chị ấy từ Nhật Bản sang, đồng nghiệp mới nhé”.
Các đồng nghiệp mới đều là người Nhật Bản, nhưng nói tiếng Anh rất tốt, mới đếnThượng Hải hai ngày, tuần sau bắt đầu chính thức vào làm việc trong công ty. ĐaĐa nói chuyện với họ vài câu, lòng thầm thắc mắc, tại sao có người mới đến màmột trưởng phòng trong khối thị trường như cô không nhận được thông báo từtrước nhỉ?
“Lần này chỉ có hai người từ công ty bên Nhật Bản sang ư?”.
“Không”, cô gái được hỏi gật đầu rất lịch sự sau đó mới trả lời, “Chúng tôi làtrợ lý của anh Hứa, chúng tôi sang cùng với anh ấy”.
Anh Hứa? Tại sao lại mọc thêm một người nữa nhỉ? Khuôn mặt Đa Đa lộ rõ vẻ thắcmắc, nhưng ánh đèn trong phòng đã tối lại, sếp Tây và giám đốc điều hành cùngbước lên sân khấu, tiếng vỗ tay nổi lên. Cô ngại không muốn hỏi tiếp nữa, cũngbắt đầu vỗ tay theo.
Theo thông lệ, phần đầu tiên của bữa tiệc chia tay là những lời tán dương. Trụsở chính của công ty ở Trung Quốc được đặt tại Thượng Hải, thay thế giám đốcđiều hành là một sự kiện lớn, chính vì thế các phòng ban đều tham gia bữa tiệcnày. Phía dưới mọi người ngồi kín chỗ, phụ nữ, nam giới mặc quần áo chỉnh tề,gương mặt của quốc gia nào cũng có.
Nghe nói ứng cử viên của chức giám đốc điều hành lần này cuối cùng đã phá vỡthông lệ người Trung Quốc khó được đảm nhiệm các vị trí quản lý then chốt, nghenói giám đốc điều hành lần này được chọn từ nội bộ công ty, nghe nói…
Rất nhiều điều nghe nói, chính vì thế khi giám đốc điều hành còn đang ngân ngấnnước mắt kể về những cái được và mất của mình trong thời gian ở Thượng Hải mấynăm qua, các nhân vật lớn nhỏ ở các phòng ban đã bắt đầu đưa mắt tìm kiếm nhữngứng cử viên cho vị trí giám đốc điều hành mới. Bàn của khối thị trường vốn đượcđặt ở giữa, lúc này lại càng là tâm điểm thu hút ánh mắt của mọi người.
Và Tiền Đa Đa lại càng là tâm điểm trong số các tâm điểm đó, nhưng cô không cóthời gian đếm xỉa đến những ánh mắt đó. Ngoài chuyện hai vị đồng nghiệp NhậtBản mới đến gây bất ngờ cho cô, Đa Đa lại phát hiện ra rằng, trong bữa tiệcquan trọng như thế này, Elizabeth ngồi bên cạnh Nhậm Chí Cường lại tỏ ra khácthường, liên tục mỉm cười với cô.
Thấy hơi lạ. Nhưng nét mặt của Nhậm Chí Cường lại rất bình thường, khách khíhỏi cô một câu, sau đó không chuyện trò gì nữa.
Nhậm Chí Cường vào công ty sớm hơn cô mấy năm, chỉ làm việc ở trong nước, làngười có thâm niên của khối thị trường, ngoài việc thiếu một số kinh nghiệm làmviệc ở nước ngoài, không còn chê được điểm gì. Kể từ khi cô về nước và giữ vịtrí đồng cấp với anh ta, anh ta và cô đã đấu ngầm với nhau rất lâu rồi.
May mà hai người dẫn dắt các đội ngũ khác nhau, làm các dự án khác nhau, muốnso sánh cũng chỉ là dự án của ai làm tốt hơn, rất khó giở mấy trò tiểu xảo,chính vì thế nhìn bề ngoài hai người luôn tỏ ra khách khí với nhau, trời yênbiển lặng.
Hai người ngồi ở hai đầu của chiếc bàn tròn, cách nhau khá xa. Mắt Đa Đa khôngtốt lắm, ánh đèn lại tối, chính vì thế không thể nhìn rõ ánh mắt của Elizabeth,cuối cùng đành phải thôi.
Thôi vậy, cho đến hôm nay, cô đã bước lên bậc thềm cuối cùng rồi. Từ vị tríthấp nhất phấn đấu lên được vị trí như ngày hôm nay, mấy nghìn ngày làm việckhông biết đâu là ngày đâu là đêm cũng đã chịu đựng được rồi, mọi người nghĩnhư thế nào, hiện tại Đa Đa hoàn toàn không quan tâm nữa.
Cuối cùng, bài phát biểu dài dòng của giám đốc điều hành đã kết thúc, tổng giámđốc Tây lại một lần nữa lên sân khấu, ánh đèn chiếu vào ông ta. Tổng giám đốccầm trong tay một chiếc phong bì, nhạc nền có tiết tấu rõ ràng, tổng giám đốcvới mái tóc hoa râm, nhìn hơi giống ông già Noel chớp chớp mắt với vẻ tinhnghịch.
“Thời điểm trao giải Oscar đã đến”.
Xung quanh có tiếng cười, nhưng bàn của khối thị trường rất yên tĩnh. Mọi ngườiđều nhìn Đa Đa, còn Đa Đa thì nhìn lên phía sâu khấu.
Cô là người dễ xúc động, sau khi tốt nghiệp đại học cô liền vào công ty UVL.Mặc dù ngay từ đầu ở công ty con tại Trung Quốc, nhưng tại mảnh đất mà ngườinước ngoài luôn chiếm vị trí chủ đạo này, từng bước đi đến ngày hôm nay, baonỗi vất vả, đắng cay không nỡ lòng nào kể ra cho mình nghe ngay cả trong giấcmơ.
Sau đó đi Singapore làm việc, cô là người Trung Quốc duy nhất có bằng đại họctrong nước có được cơ hội này. Sau khi trở lại Thượng Hải lại đầu tắt mặt tốilàm thêm hai, ba năm nữa, chỉ là để chứng minh rằng mình không tồi, chỉ là đểmọi sự nỗ lực đều giành được sự khẳng định của mọi người. Vì mục tiêu này mà côđã từ bỏ rất nhiều cái đẹp nhất trong cuộc đời.
Tổng giám đốc đang bóc phong bì, hội trường yên tĩnh trở lại. Trong lúc này ĐaĐa không kìm được liền nhớ lại buổi tối trước khi rời Singapore. Trên giườngrối tung như sóng biển, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông túm chặt lấy cô,“Đa Đa, Đa Đa…”.
Đã giằng co nhau rồi, đã cãi nhau đến mức không còn gì để nói nữa rồi, cuốicùng không có năn nỉ, cầu xin, chỉ gọi tên cô “Đa Đa, Đa Đa”…
Cuối cùng ông già Noel trên sân khấu đã mở tờ giấy đó ra, đẩy kính lên, “Chúngta hãy đón chào giám đốc điều hành khối thị trường mới ở Trung Quốc…”.
Cánh tay của tổng giám đốc đưa xuống dưới, Đa Đa vẫn đang thất thần, mọi ngườitrên bàn đã bắt đầu vỗ tay. Tuy nhiên, bàn tay tròn trịa đó khua được nửa vònglại quay về chỗ cũ, ánh đèn lập tức chiếu theo, giọng tổng giám đốc sang sảng,“Người vừa mới kết thúc thành công nhiệm kỳ ở Nhật Bản, đã có nhiều đóng góplớn cho công ty, Kerry Hứa”.
Kerry Hứa? Chưa bao giờ nghe thấy cái tên này. Rất nhiều người có mặt trong hộitrường đều tỏ ra sững sờ, bao gồm cả cựu giám đốc điều hành và mấy nhân vật cấpcao khác trên bàn chính. Đa Đa cảm thấy trước mắt có một cây búa giáng xuống,cảnh vật vốn đã mơ hồ lại càng trở nên mờ ảo.
Mấy đồng nghiệp thân thiết ngồi cùng bàn đã giơ tay lên chuẩn bị vỗ tay cho cô,lúc này người nào cũng tỏ ra ngượng ngùng, chỉ có hai đồng nghiệp Nhật Bản mớiđến vẫn trấn tĩnh như thường. Và cả Elizabeth ngồi phía đối diện, cô ta cườirất rạng rỡ, dường như đang chờ đợi giây phút này. Còn Nhậm Chí Cường lại bìnhthản nâng cốc lên, giơ về phía Đa Đa.
Khóe mắt đã quan sát hết được những hành động của họ, dưới gầm bàn, ngón tay ĐaĐa túm lấy chiếc túi xách đặt trên đầu gối và ấn sâu xuống lớp da dê mềm mại,nhưng bàn tay còn lại lại nhanh chóng chạm vào ly rượu, nâng ly về phía NhậmChí Cường, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó lại quay đầu nhìn lên sân khấu, đã hoàntoàn trấn tĩnh trở lại.
Ánh mắt của những người khác đã quay về với khu vực được chiếu đèn từ lâu. ĐaĐa biết giây phút mình thu hút sự chú ý của mọi người đã trôi qua, nhưng khuônmặt cô không hề cảm thấy được thả lỏng chút nào.
Ngụm rượu trong miệng vẫn chưa nuốt xuống hết, dường như có lẫn cả mùi tanh củamáu. Cô không còn là đứa trẻ con nữa, đến ngày hôm nay ít nhất cũng đã biết rangoài làm việc thua cái gì cũng không thể để thua thể diện, trừ phi sau nàykhông muốn xuất đầu lộ diện nữa, nếu không chuyện dù lớn đến đâu cũng phảinghiến răng nuốt chửng, vết thương bên trong bên ngoài dù nặng đến đâu về nhàtính sau.
Nhạc lại nổi lên, cuối cùng đã có người đi đến phía ánh đèn thu hút sự chú ýcủa bao con mắt, Kerry Hứa lịch lãm trong bộ complet đĩnh đạc, bước đi rấtnhanh nhẹn, trước khi phát biểu nhìn xuống dưới mỉm cười rất rạng rỡ.
Trong những bữa tiệc như thế này nhân viên trẻ không nhiều, nhưng vẫn loángthoáng nghe thấy một vài tiếng xuýt xoa đầy kinh ngạc, đặc biệt là những ngườitrong độ tuổi như Đa Đa, mắt như tóe lửa.
Đa Đa cũng hít một hơi thật sâu, anh chàng trên sân khấu bắt mắt quá, tầm nhìndù mờ đến đâu cô cũng thấy rõ mồn một. Anh chàng họ Hứa từ trên trời rơi xuốngnày, tân giám đốc điều hành của khối thị trường lại là loài động vật họ mèo bịcô coi là biến thái dưới bến tàu điện ngầm ngày hôm đó!
Đa Đa ngồi dưới nhìn anh ta, đương nhiên Hứa Phi cũng đứng trên sân khấu nhìncô.
Mắt anh rất tốt, chiếc bàn cô ngồi lại gần sân khấu, đương nhiên là đã thu trọnmọi nét mặt của cô vào đáy mắt.
Cảnh tượng dưới bến tàu điện ngầm tối hôm đó lại hiện ra trước mắt, nếu khôngvướng vào hoàn cảnh này, anh thực sự muốn bước đến trước mặt cô nâng ly lên,hỏi một câu: “Trưởng phòng Tiền Đa Đa, lần này chị thấy tôi rất quen rồi chứ?”.
Anh không nhàm chán như vậy, bắt chuyện tùy tiện với một cô gái không quen biếtdưới bến tàu điện ngầm, mặc dù lúc đó anh vừa mới giúp cô một việc lớn.
Lúc đó anh hỏi như vậy là có nguyên nhân, đó không phải là lần gặp gỡ đầu tiêncủa anh và Tiền Đa Đa. Năm năm trước họ đã từng gặp nhau, nó đã để lại ấn tượngsâu sắc trong anh.
Năm năm trước tại hội chợtuyển dụng của trường, Đa Đa với vai trò là đại diện của UVL xuất hiện ở trườngđại học của mình. Lúc đó anh mới chỉ là một sinh viên đại học năm thứ ba, vừamới tiếp nhận chức chủ tịch hội sinh viên của trường.
Trương Thiên – cựu chủ tịch hội sinh viên vừa hết nhiệm kỳ đã yêu thầm Tiền ĐaĐa mấy năm, mấy hôm đó nói chuyện khiến anh cũng cảm thấy tò mò, do đó mới chạyxuống hội trường để chiêm ngưỡng dung nhan thật của cô.
Lúc anh bước vào hội trường, bầu không khí đã lên đến cao trào. Tiền Đa Đa mặcmột bộ quần áo trắng, lúc phát biểu người hơi nghiêng về phía trước, đôi mắtsáng ngời, rõ ràng là nhìn vào một điểm nào đó trong bóng tối dưới sân khấu,nhưng lại khiến người ta cảm thấy toàn hội trường đều đang bị cô nhìn chăm chú.
Thỉnh thoảng cô cũng hé miệng cười. Đôi môi của cô rất đẹp, khóe miệng hơi conglên, trông rất vui tươi, lúc cười môi đỏ, hàm răng trắng muốt, tràn đầy sứcsống.
Anh thề rằng, hôm đó anh nghe thấy rất rõ tiếng xuýt xoa của các đực rựa đứngbên cạnh, đến nỗi sau này mỗi lần nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó, anh vẫncảm thấy người người bị ngâm trong dòng hormone nam tràn trề – trong đó bao gồmcả của anh.
Sau khi tan cuộc, Trương Thiên chen vào lấy hết can đảm mời cô đi ăn, cũngkhông biết là do bị kích thích quá mạnh khi tiếp xúc với mục tiêu ở cự ly gầnhay là do tố chất tâm lý của anh ta có vấn đề, nói năng lắp bắp, cuối cùng nộidung được phát ngôn ra là, “Hội trưởng Tiền, hôm nay bọn em ăn, ăn bữa cơm chiatay, chị tham gia nhé ”.
Bữa cơm chia tay? Sức mạnh của tình yêu là như vậy ư? Anh đứng bên cạnh nghe màthấy bực và thương thay cho anh chàng này.
Đương nhiên, Lão Trương đã bị từ chối ngay lập tức, chẳng mấy chốc liền biếnmất.
Thậm chí Tiền Đa Đa còn không nhớ Lão Trương là ai. Người đẹp trên toàn thếgiới đều được phép mất trí, Tiền Đa Đa lại càng có đủ tư cách để làm như vậy,chắc là cô chưa bao giờ để những con người và sự việc không có liên quan gì vớimình chiếm chỗ trong bộ não của mình.
Lúc Tiền Đa Đa rời trường, một mình anh đã đuổi theo, không nghĩ gì nhiều, đódường như là một bản năng.
Cô ăn mặc rất chỉnh tề, đi kèm với bộ quần áo đương nhiên là một đôi giày caogót. Đôi giày khiến bóng cô yêu kiều thướt tha, khiến tốc độ của cô không thểnhanh hơn được, chính vì thế lúc đuổi theo cô anh không chạy, chỉ rảo bướcnhanh hơn, thoáng một cái đã đến bên cạnh cô.
Lúc cô quay lại nhìn anh, nét mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nghe anh nói xong liềncười. Đã bước sang mùa hè nóng nực, ánh nắng lọt qua kẽ lá hắt xuống, ve kêu rarả. Nụ cười của cô còn rực rỡ hơn cả ánh nắng, câu hỏi của cô lại khiến anh cảmthấy ớn lạnh: “Em đang nói với chị à?”.
Em? Cho đến nay anh vẫn nhớ như in cảm giác rùng mình sau khi nghe thấy tiếngem đó. Một chàng trai hơn hai mươi tuổi đang tràn đầy sức sống bị cô gái màmình vừa ngắm trúng gọi là em, thật sự rất khó thích nghi với cảm giác như búabổ vào đầu đó.
“Tôi là Hứa Phi”.
“Ừ”, Tiền Đa Đa đáp, “Chị biết em, hội trưởng nhiệm kỳ này đúng không? Em họcnăm thứ mấy rồi?”.
Kiểu hỏi này thực sự là một nỗi sỉ nhục lớn đối với anh, Hứa Phi nhún vai, “Nămthứ ba, sao vậy?”.
Tiền Đa Đa cười, “Năm thứ ba à, cố gắng học cho tốt! Nếu có cơ hội, năm sau vàoUVL”.
Lúc này cô vẫn không quên tuyên truyền cho công ty mình, Hứa Phi bị giáng xuốngđầu nhát búa thứ hai.
“Chuyện vừa nãy tôi nói không liên quan đến cái này chứ?”.
“Vừa nãy? Em nói muốn mời chị đi ăn ư?”. Cô coi nó như chuyện đùa, nhưng cườimột lúc thì phát hiện ra ánh mắt anh rất nghiêm túc. Nụ cười trên môi cô tắtngấm, sau đó đột nhiên thốt ra hai chữ: “Không được!”.
“Tại sao? Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, chị sợ à?”.
“Tại sao chị phải đi ăn với em? Chúng ta không quen biết nhau.”
Anh buột miệng nói: “Tôi muốn theo đuổi chị.”
Tiền Đa Đa bật cười, “Theo đuổi chị á? Em à, chị chưa bao giờ chấp nhận sự theođuổi của chàng trai nào nhỏ tuổi hơn mình, chưa nói đến việc em còn chưa tốtnghiệp đại học. Chị là người có nguyên tắc”.
Anh không cảm thấy bực, vặn lại luôn: “Tại sao chị lại bài xích những chàngtrai ít tuổi hơn? Tuổi nhỏ hơn một chút không có nghĩa là năng lực thua kémchị, suy nghĩ non nớt hơn chị, tư tưởng của chị quá hẹp hòi”.
“Hẹp hòi?”. Cô nhếch mép lên cười, không hề để tâm, “Được thôi, đợi đến khi nàoem có thể làm cho chị tâm phục khẩu phục và thốt lên rằng, anh ạ, anh thực sựhơn em, thì hãy nói đến hai chữ “theo đuổi” nhé”.
Hôm đó Tiền Đa Đa mặc bộ quần áo trắng, gương mặt rạng rỡ, lúc nói ra câu nàycô vẫn cười, trông rất vô tư. Rõ ràng là biết ít nhất cô đã sống nhiều hơn mìnhmấy năm, nhưng anh vẫn có cảm giác cô non nớt, đáng yêu.
Đây là lời thách thức công khai đúng không? Lúc đó anh phản ứng như thế nàonhỉ? Dường như chỉ nhún vai cười, không nói gì thêm.
Sau đó anh cảm thấy mình đã quên đi chuyện này. Từ trước đến nay anh là conngười làm việc tùy ý, không để ý đến nhiều chuyện, với Tiền Đa Đa cũng chỉ làsự nổi hứng nhất thời, năm cuối đại học ngày nào cũng bận rộn, làm gì có thờigian nghĩ đến cô nữa?
Sau khi tốt nghiệp, UVL chủ động đến trường chọn anh, đào tạo anh với tư cáchlà quản trị viên tập sự đầu tiên trong nước. Lúc đó anh có rất nhiều lựa chọn,nhưng UVL… đúng là cũng đáng để vào.
Còn về chuyện sau này liên tục được thăng chức, hoàn toàn là dựa vào năng lực,là sự khẳng định hết lần này đến lần khác đối với anh.
Lần này anh từ bỏ cơ hội sang châu Âu để đến Trung Quốc, càng là vì đây mới làthị trường nhiều thử thách nhất, có nhiều cơ hội nhất của thế giới, hoàn toànkhông liên quan gì đến Đa Đa.
Một người đàn ông như anh làm sao có thể để tâm đến câu đùa nào đó của một côgái không có tầm nhìn lâu đến vậy?
Lần này quyết định chuyển công tác của anh đưa xuống quá gấp, sau đó anh đã bỏra một tuần để xem xét mọi chi tiết vận hành của khối thị trường ở đây, đươngnhiên cũng biết mình sẽ gặp người nào, sẽ đối mặt với những vấn đề gì, nhưngtrong lúc đó anh vẫn không có phản ứng gì lớn với ba chữ “Tiền Đa Đa”, chỉ bỏra mấy giây để tưởng tượng ra nét mặt của cô khi nhìn thấy mình, lúc giở sangtrang khác chỉ thoáng mỉm cười.
Buổi tối trước hôm xuất phát, bạn bè của anh ở Tokyo đã tổ chức tiệc chia tayanh, cuối cùng khi về đến chỗ ở đã ngà ngà say.
Thực ra trong lòng anh biết rất rõ, đến Trung Quốc không phải chỉ đơn giản làđể thăng chức. Cục diện chưa rõ, con đường phía trước vẫn khó dự đoán, nhưng dùsao anh vẫn còn trẻ, bản tính lại thích đối mặt với những thử thách lớn, khátkhao được thử sức trong bầu trời rộng hơn.
Không muốn ngủ, anh ngồi một mình trước cửa sổ vừa ngắm cảnh đêm nhộn nhịp củaTokyo vừa tiếp tục uống rượu, dần dần cảm thấy trước mắt mơ hồ, nhưng tronglòng đột nhiên lại vô cùng thoải mái, bất giác nâng cốc trước bầu trời đêm, cònvừa cười vừa lẩm bẩm một câu: “Tiền Đa Đa, em nhìn thấy chưa?”.
Nói xong câu đó, anh giật nảy mình. Lẽ nào anh say rồi ư? Nhưng chỉ có một cốcthôi mà, dù có say cũng không đến nỗi đột nhiên nhắc đến cô.
Mấy năm không gặp, bất ngờ lại có cuộc gặp gỡ dưới tàu điện ngầm, anh phát hiệnra cô không hề thay đổi, vẫn vô tâm vô tính như ngày trước. Cô coi anh nhưngười đi đường xa lạ, quên sạch sành sanh.
Dưới sân khấu, vẻ kinh ngạc trong mắt cô vẫn còn đó, Hứa Phi mỉm cười, lúc ánhmắt rời sang chỗ khác, lòng vẫn nhủ thầm.
Được lắm, Tiền Đa Đa, quên cũng không sao cả. Từ nay trở đi, em sẽ có vô số cơhội để nhớ đến tôi.
Tổng giám đốc vừa kết thúc lời giới thiệu, liền vỗ vào vai anh ra hiệu cho anhphát biểu. Anh trở về với hiện thực, mỉm cười với mọi người ở dưới, tạm thời từbỏ những ký ức về Tiền Đa Đa, Hứa Phi đón lấy micro và bắt đầu phát biểu.
Lời phát biểu của Hứa Phi ngắn gọn nhưng rất hay, dưới sân khấu tiếng vỗ taynổi lên như sấm, Tiền Đa Đa không nghe rõ chữ nào. Bên tai chỉ thấy ong ong,thất vọng là đương nhiên rồi, và còn rất nhiều tâm trạng lạ lẫm vừa ập đếnkhiến cô buộc phải nghiến răng mới không để mất thể diện.
Cổ họng vô cùng khó chịu, muốn hét lớn, bất đắc dĩ, Đa Đa đành phải nâng ly lênnuốt từng ngụm rượu một. Hai vị đồng nghiệp bên cạnh đã trở thành tâm điểm mớitrên bàn tiệc, họ bận rộn trả lời câu hỏi của mọi người, cô có cảm giác cái tênđược mọi người liên tục nhắc đến đó nghe quen quen, dường như gợi lại một ký ứcrất xa xôi, nhưng lúc này cô thực sự không có tâm trạng nào để suy nghĩ kỹ hơn,cô kiên trì đến khi uống hết một ly liền từ tốn đứng dậy đi ra nhà vệ sinh.
Lúc đi qua mấy bàn đều có người lên tiếng chào cô, Đa Đa cố gắng mỉm cười đáplại, mãi cho đến khi ra khỏi sảnh lớn cô vẫn cố gắng kìm chế bước chân, quyếtkhông để mình chạy.
Khó khăn lắm mới đến được nơi cần đến, nhà vệ sinh nữ của khách sạn được tranghoàng rất sang trọng, cô bước vào đóng cửa lại, cuối cùng nôn thốc nôn tháo mộthồi, lúc ngồi xuống khắp người cứng đờ, gần như nghe thấy tiếng xương cốt kêurăng rắc.
Đầu óc rối bời, Đa Đa ngồi trên bồn cầu nghỉ ngơi một hồi lâu vẫn không ổn.Thất bại quá, giây phút này, mọi niềm vinh quang trong quá khứ đã biến thànhnhững tiếng cười khẩy ập tới.
Những năm qua cô đã quen với cảnh ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng lần này ngậm làmsao đây?
Sống mũi hơi cay cay, Đa Đa hít thở thật sâu hết lần này đến lần khác, sau đóhai tay chống lên đầu gối cố gắng một lần nữa, đứng dậy đẩy cửa ra.
Kiểu gì cũng không thể sống trong nhà vệ sinh cả đời, rời chốn này trước rồitính sau.
Vừa đẩy cửa ra cô liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Elizabeth, ngườihơi nghiêng xuống bồn rửa tay, đang trang điểm.
Đa Đa bước đến rửa tay, Elizabeth bỏ thỏi son ra nhìn cô, sau đó thở dài,“Trưởng phòng Tiền, chị cảm thấy thế nào?”.
Đang đợi để xem kịch hả? Tiền Đa Đa thầm cười khẩy, miệng vẫn trả lời như bìnhthường: “Có chuyện gì vậy?”.
“Giám đốc điều hành của khối thị trường là nhà quản trị viên tập sự đầu tiênđược tổng công ty trực tiếp lựa chọn ở khu vực đại lục, là nhân vật xuất sắctrong bốn năm vượt qua được các cuộc sát hạch sát sao nhất, phá lệ để tuyểndụng, hai mươi bảy tuổi, là giám đốc điều hành khối thị trường trẻ nhất tronglịch sử”. Mở miệng ra là Elizabeth không thể dừng lại được, thỏi son vẫn đangcầm trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tiền Đa Đa, nhiệt tình chờ sự phảnứng của cô.
Tiền Đa Đa tiếp tục rửa tay, để mặc cô ta nói thoải mái, sau đó tổng kết mộtcâu trong tiếng kêu ro ro của máy sấy tay: “Elizabeth, sao cô không đi làmphóng viên nhỉ? Làm việc ở khối thị trường thực sự quá lãng phí tài năng”.
“Tiền Đa Đa!”. Bị mỉa mai như vậy, lại nhìn thấy Tiền Đa Đa thẳng tiến rangoài, Elizabeth hứ một tiếng, “Đừng tưởng chị là thiên tài, người ta mới là!Đừng tưởng chỉ có chị mới được phá lệ lên chức, so với người ta, chị chỉ là contép riu mà thôi. Hiện giờ cảm thấy thế nào? Từ giờ chị còn đắc ý được nữakhông?”.
Đã gần ra tới cửa rồi, nghe xong câu này, đột nhiên Tiền Đa Đa dừng bước, ngoáiđầu lại, chạm đúng vào ánh mắt của Elizabeth.
“Nếu những điều này là do cô dùng mọi cách để moi được từ chỗ tổng giám đốc thìtôi xin chúc mừng cô, ít nhất là hôm nay cô có thể nói được một câu đắc ý trướcsếp trực tiếp của cô, cuối cùng đã có một lần Elizabeth nhanh chân hơn Tiền ĐaĐa, và tôi cam tâm chịu thua, thua một cách tâm phục khẩu phục. Thế nào? Thoảimái rồi chứ? Vui vẻ rồi chứ?”.
Không nói được gì, Elizabeth đứng trước gương, mặt tái đi. Không muốn nói thêmgì nữa, Tiền Đa Đa kéo cửa đi ra.
Vốn định quay vào hội trường để cáo từ, nhưng nghĩ lại, hà tất gì! Đã làm tròcười cho thiên hạ rồi, hà tất gì phải quay vào để chịu nhục nữa! Tiền Đa Đaquay người, đi ra khỏi khách sạn.
Mọi việc để đến ngày mai hãy tính! Hôm nay cô đã chịu đựng đủ rồi. Đằng nào thìcũng không lái xe, tiện tay cô vẫy một chiếc taxi, lên xe liền chỉ bừa mộthướng, mặc cho lái xe đi đâu thì đi.
Tối thứ sáu, mùa đông dù lạnh đến đâu, thành phố này vẫn ồn ào náo nhiệt, đâuđâu cũng là nam thanh nữ tú với các bộ trang phục thời thượng lướt qua, đènneon như thực như mơ.
Tiền Đa Đa không muốn về nhà, taxi chạy qua đoạn đường náo nhiệt trong thànhphố, cô bảo lái xe dừng xe, sau đó nhanh chân bước vào quán bar gần nhất.
Quán bar được cải tạo từ tòa nhà kiểu cũ của Pháp, bên trong rất đông người,trên sân khấu có một nữ ca sĩ da đen đang hát nhạc Jazz. Nghe đến đoạn hay,khách khứa với đủ màu da vỗ tay cổ vũ, hoàn toàn là một thế giới khác.
Cô rất muốn uống một cốc, vừa ngồi xuống Tiền Đa Đa liền gọi rượu. Anh phục vụđã gặp nhiều khách nữ đi một mình như thế này, lúc bê ly rượu thứ ba đến liềnkhẽ nhắc: “Em à, đừng uống quá chén nhé”.
Tiền Đa Đa khua tay, bài hát nhạc Jazz của nữ ca sĩ đang lên đến cao trào, phíadưới sân khấu mọi người nghe rất say sưa, nhưng bên tai cô lại là một âm thanhkhác – Đa Đa, Đa Đa.
Xa xôi quá, cô vẫn tưởng rằng mình đã quên, nhưng hôm nay lại nhớ lại. Lẽ nàocô thực sự sai ư? Mọi thứ đều phải trả giá, tại sao cô bỏ công ra mà không đượcbù đắp?
Nghĩ lại hai hôm trước tại cuộc họp của công ty, cô nhìn giám đốc và tự nhủrằng, không phải mọi sự nỗ lực đều có kết quả, không ngờ điều đó đã trở thànhlời sấm, giờ đây đã báo ứng vào mình.
Thì cũng có sao đâu? Tiền Đa Đa uể oải chống hai tay xuống bàn. Thua cũng thuarồi, cuộc nội chiến này cuối cùng đã trở thành trò cười, hóa ra công ty đã cósự sắp đặt khác, còn cô là người cuối cùng biết kết quả.
Lại nhớ đến vị nữ trợ lý nọ của khối thị trường, làm việc ba năm, sau khi biếtviệc thăng chức không thành công liền cười khẩy một tiếng, ngày hôm sau liền đệđơn từ chức.
Hỏi cô trợ lý tại sao, cô ấy trả lời rất dứt khoát: “Chồng em bảo rồi, ở đâykhông có tương lai, chẳng thà về nhà để chồng nuôi còn hơn”. Thật bất cần biếtbao.
Nhưng đối với rất nhiều cô gái, vấp ngã trong sự nghiệp có đáng gì đâu? Cùnglắm là bỏ việc về nhà. Ở nhà có chỗ dựa, mái nhà chính là bến cảng trú ẩn antoàn, nếu muốn, có thể yên tâm ở đó suốt đời, suốt đời không cần phải ra ngoàichịu mưa chịu nắng.
Nhưng Tiền Đa Đa không thể làm như vậy, cô không có người đàn ông nào, cô khôngcó chồng nuôi, cô phải dựa vào chính mình. Hơn nữa cô biết quay về đâu?
Ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng đã đủ khiến mọi người phải chê trách, nếu ngaycả sự nghiệp cũng từ bỏ vì sự hồ đồ nhất thời thì khác gì cô đã sống công cốctrong mấy năm qua?
Không thể từ bỏ, thế thì chỉ còn một sự lựa chọn khác là tiếp tục. Nhưng tronglòng vẫn cảm thấy không thoải mái, cảm giác bất lực chán nản như khi vắt đi vắtlại chiếc khăn mặt ướt mà không vắt khô được, để cho cảm giác đó mất đi, TiềnĐa Đa tiếp tục uống rượu.
Chất cồn gây ra ảo giác. Trước mắt cô hiện lên bao chuyện trong quá khứ, nụ hônvụng về trước cầu thang tối om, lòng bàn tay ướt át, đôi môi nóng bỏng, lúc hôndồn toàn bộ sức lực, đầu lưỡi chỉ muốn len vào trái tim của đối phương, tiếnglưỡi quyện vào nhau; hoa tươi đặt từng bó trên bàn, thơm biết bao, màu sắc tươitắn, tàn thì vứt đi, rồi lại có hoa mới thay vào, nhìn như mãi mãi không baogiờ tàn; và còn cả đêm nhiệt đới ở Singapore, trong không khí là mùi hoa bốnmùa không bao giờ mất, chiều thường có một cơn mưa bất chợt, sau đó mây tan mặttrời lại ló ra, bầu trời trong xanh bao la, ánh nắng rực rỡ trải xuống mặtđường vẫn còn đọng nước mưa, người đàn ông đi trước giơ tay trái ra đợi cô cònđang ở phía sau, lúc nắm tay nhau hai người đều cười.
Rồi cũng có ra sao đâu? Tất cả đều đã trôi qua rồi. Tiền Đa Đa nằm sấp xuốngbàn cười đau khổ, mặt úp vào cánh tay. Điện thoại đổ chuông, cô không ngẩng đầulên, thò một tay vào túi tìm điện thoại, sau đó mở hòm thư ra xem, lại là tinnhắn của Diệp Minh Thân, hỏi thăm rất khách khí, nhưng giọng dường như lại làđang nói chuyện công việc, “Đa Đa, bữa tiệc tối nay có vui không em? Nếu tiệnngày mai mình cùng đi ăn tối nhé?”.
Tiền Đa Đa nhớ đến những lời mà người đàn ông này nói tối hôm qua, hy vọngchúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ theo từng bước một, sau đó trên cơ sở tôntrọng những gì mà hai bên hiểu biết về nhau tiếp tục cuộc sống mà mình cần –Cắn môi, đột nhiên cô chỉ muốn ném chiếc điện thoại đi, nhưng vừa giơ tay lênlại kìm lại. Một lát sau cô lại mở điện thoại ra, chậm rãi nhắn lại mấy chữ:“Vâng, ngày mai nhé”.
Sau khi gửi tin đi, màn hình lại tối trở lại, Đa Đa gấp máy, nhét vào túi xáchtiếp tục uống.
Bên cạnh có người ngồi xuống, một gương mặt người nước ngoài, nhưng nói tiếngphổ thông rất lưu loát: “Em đi một mình à? Mình uống với nhau nhé?”.
Bắt chuyện? Đa Đa hai tay chống đầu, liếc anh ta một cái, không nói lời nào.
Cô ăn mặc rất chỉnh tề, đây cũng không phải là quán bar mờ ám gì, mặc dù từ nãyđến giờ cô ngồi một mình uống rượu, nhưng không có ai đến nói gì.
Vẫn phát hiện ra sự khác biệt, lúc ngồi uống rượu, cô không ngó ngàng gì đếnxung quanh, mà chỉ một mình lặng lẽ uống, khác với những thực khách có mục tiêukhác.
Người đàn ông đó bị từ chối thẳng thừng, dũng khí được tích tụ bao lâu cũngtiêu tan, quay đầu bước về chỗ ngồi của mình, đón chào anh ta là tiếng cườitrêu chọc của bạn bè.
“Thế nào, thua rồi hả?”.
Anh ta lắc đầu, nhún vai, “Hoặc là cô nàng đến nhầm chỗ rồi”.
Sau lưng có tiếng cười rộ, Đa Đa biết mình không nên tiếp tục ở lại đây nữa. Côkhông phải là người không biết uống, chỉ có điều hôm nay tâm trạng không vui,chất cồn rất dễ gây say. Cô muốn đứng dậy, nhưng thấy phía trước lờ mờ, cố gắngmột lần vẫn không được.
Đưa tay gọi người đến thanh toán, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, “Có cần tôigọi xe giúp không?”.
“Cảm ơn”. Giọng cô vẫn rất rõ ràng, xách túi lên liền đi ra ngoài.
Ngày hôm nay Hứa Phi tựmình lái xe rời khách sạn. Anh vừa đến Thượng Hải, giám đốc điều hành cũ vẫncòn đang ở đây, anh cũng không muốn gây phiền hà cho công ty tìm một lái xe tạmthời, nên đã tự lái xe.
Mặc dù là bữa tiệc chúc mừng, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp gỡ các đồngnghiệp trong công ty tại Trung Quốc, mọi người không biết nhau nhiều lắm, cũngkhông có ai đến chuốc rượu.
Tâm trạng rất thoải mái, cả buổi tối anh cũng chỉ uống có hai ly sâm banh, cóchút hơi men là được.
Kể cả như vậy, lúc tan cuộc cũng đã hơn mười một giờ, đường sá vẫn ồn ào đôngđúc, trên xe có hệ thống định vị GPS, theo bảng chỉ dẫn anh lái xe vào một conđường vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, trong lòng không kìm chế được có chút xaođộng.
Anh không phải là người Thượng Hải, chỉ ở đây bốn năm trong thời gian học đạihọc. Sau khi rời mảnh đất này năm năm lại quay về, chỉ cảm thấy thành phố nàyrất xa lạ.
Đèn đỏ, anh cho xe chầm chậm dừng lại sau xe đằng trước, nhìn đèn hậu của xeđằng trước một cách vô thức.
Đèn báo số giây bắt đầu nhảy, nhưng xe đằng trước vẫn không có động tĩnh gì,đèn nhấp nháy, vẫn không có phản ứng, bên phải chiếc xe có người thò tay ra,chỉ vào một góc bên vệ đường.
Anh nhìn theo hướng chỉ đó, có một người phụ nữ đang bám vào hàng cây bên vệđường và nôn…
Cái này cũng đáng để xem ư? Anh quay đầu định bấm còi, nhưng lại quay. Mắt anhkhá tốt, lúc này ánh mắt rất sáng, anh hạ cửa kính xuống, nhìn thẳng vào điểmđó.
Sau khi ra khỏi quán bar, một cơn gió lạnh ập tới, Tiền Đa Đa vốn đã hơi loạngchoạng, gió vừa thổi đến thì cảm thấy buồn nôn, chưa kịp vẫy tay gọi xe, bámvào hàng cây bên đường nôn thốc nôn tháo.
Bên cạnh có người chỉ gì đó, biết mình đã say, nhưng thực sự không quan tâmđược gì nữa. Nôn xong vừa mới đứng dậy, bên cạnh có người đưa khăn ướt cho cô.
Tầm nhìn vẫn rất mờ, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người nước ngoài, Đa Đalắc đầu từ chối. Cô thò tay vào túi xách lấy khăn của mình, uống rượu vào độngtác chậm hơn rất nhiều, lúc đầu ngay cả túi xách của mình cô cũng không thể mởra được.
Bên tai vẫn có tiếng Tây xì xồ, tự nhiên cô cảm thấy bực bội, đây rốt cục cócòn là đất của người Trung Quốc nữa không? Tại sao chỗ nào cũng thấy Tây? Côđang định bước đi tiếp, cánh tay liền bị túm chặt.
Tiền Đa Đa bực lắm, định rút ra mà không được.
Có người đến giải vây cho cô, chính là nhân viên phục vụ trong quán bar bannãy, có lẽ chạy hơi nhanh, nên thở hổn hển, “Em có cần anh giúp không?”.
Đa Đa vừa gật đầu vừa cố gắng rụt tay lại, người nước ngoài đó nhìn thấy cóngười đến liền thu tay về. Cô không đề phòng, người ngã ngửa ra đằng sau, đầuóc choáng váng. Tiền Đa Đa nhắm mắt lại chờ đợi cảnh mình ngã thê thảm.
Sau lưng được ai đó đỡ, một cảm giác quen thuộc khó tả. Thế giới lại quaycuồng, không thể mở mắt ra, cô lại muốn nôn…
Anh phục vụ đứng bên cạnh sững sờ, anh đã nhìn theo cô khi cô rời quán bar,thấy cô bước đi loạng choạng, liền đuổi theo định gọi taxi cho cô, không ngờvừa ra khỏi quán đã gặp rắc rối.
Gặp rắc rối thì thôi cũng kệ, không ngờ cô lại có sức quyến rũ đến vậy, hết anhnày đến anh khác bám đến gây chuyện. Anh chàng người nước ngoài vừa nãy thấytình hình không ổn đã biến mất ngay lập tức, hiện tại người đàn ông đang đỡ cônày ăn mặc rất chỉnh tề, nổi bật, hoàn toàn không giống những kẻ lưu manh langthang ngoài đường.
Mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, bước đến là đỡ, dù là động tác hay nét mặt đềukhông hề tỏ ra ngần ngừ.
Dáng vẻ này giống như đang tóm bắt cô vợ bỏ trốn! Không chắc lắm, anh phục vụquay sang hỏi: “Em có quen anh này không?”.
Hơi men khiến cô phản ứng chậm chạp, tốc độ ngẩng đầu lên của Tiền Đa Đa chậmhơn bình thường rất nhiều, đầu óc cô chuếnh choáng.
Đợi đến khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đứng trước mặt, Tiền Đa Đaxác định mình đã say. Ông trời thật quá đáng với cô, đã mấy giờ rồi, mà còn đưatên động vật họ mèo như cơn ác mộng đó đến trước mặt cô, khiến cô bức bối tronglòng.
Chớp mắt rồi lại chớp mắt, ảo ảnh đó vẫn không thể xóa đi được, cơn thịnh nộbốc lên đỉnh đầu, chính người đàn ông này đã khiến nỗi vất vả của cô trong baonăm qua hóa thành con số không. Nhân có hơi men, Đa Đa đứng dậy đưa tay ra chỉ:“Đi đi, đừng làm phiền tôi”.
Tay bị túm chặt, Đa Đa cau mày giãy giụa, anh phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấy,bước đến nói: “Anh…”.
Đương nhiên cảnh tượng mà Tiền Đa Đa nhìn thấy không phải là ảo ảnh, người xuấthiện sau lưng cô chính là Hứa Phi – nhân vật nổi bật trong bữa tiệc ngày hômnay. Nhưng lúc này sắc mặt anh tệ hơn rất nhiều so với lúc xuất hiện trên sânkhấu. Anh sầm mặt, sau khi hai tay đã túm chặt cô mới cất lời, bất chấp sự giãygiụa của cô, “Cô ấy quen tôi”.
Tiền Đa Đa vẫn đang giãy giụa, chỉ có điều động tác càng mạnh đầu càng choáng,tứ chi rã rời, sự giãy giụa đó giống như con vật nhỏ đang làm nũng, chân mềmnhũn lại bị anh kẹp chặt hơn, cảnh tượng này trông rất mờ ám.
“Tôi không quen anh ta, bỏ tôi ra”.
Say đến nước này vẫn còn cứng đầu cứng cổ, Hứa Phi là con người của hành động,đưa tay túm lấy túi xách của cô tìm danh thiếp, sau đó lại lấy danh thiếp củamình ra, dúi vào tay anh phục vụ,“Tôi là sếp của cô ấy, còn vấn đề gì nữakhông?”.
Hai tấm danh thiếp trắng muốt, logo công ty rất đẹp chồng lên nhau, anh phục vụliếc qua không nói gì nữa.
Tiền Đa Đa định giằng túi lại, nhưng không giằng được, sau đó lại phải chứngkiến cảnh anh ta đưa danh thiếp, vết thương chưa lành lại bị rắc thêm nắm muối,trong lòng như có ngọn núi lửa bùng phát, cô gào lên: “Tên họ Hứa kia, rốt cụcnhà ngươi muốn gì?”.
Chút nghi ngờ cuối cùng của anh phục vụ đã được khẳng định, hai người này chắcchắn quen nhau, anh ta lùi một bước, để Hứa Phi kẹp Tiền Đa Đa trong trạng tháigần như mất tự do và đi ra xe.
Đương nhiên là Tiền Đa Đa vẫn giãy giụa, nhưng sức mạnh của hai người quá cáchbiệt, cô lại quá chén, hoàn toàn không làm được gì.
Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng vẫn có không ít người ngó nghiêng, lúc này ánh mắthọ dõi theo hai người, người nào cũng tỏ ra thích thú. Chưa đi được mấy bước,Tiền Đa Đa lại đưa tay túm chặt lấy hàng rào bên đường không chịu buông ra.Cuối cùng Hứa Phi nổi cơn thịnh nộ trước thái độ không chịu hợp tác của cô, anhbế bổng cô lên, Đa Đa hét lên, anh vẫn mặc kệ.
Đến gần ô tô, Hứa Phi đặt cô xuống, nhưng Đa Đa không đứng vững được, trượt quatay anh xuống dưới.
Cô đứng không vững nhưng vẫn chửi: “Ai cho anh quản tôi? Đi đi, tôi không muốnnhìn thấy anh”.
Lúc này, trong mắt người khác, lời chất vấn của Tiền Đa Đa chỉ là những lờigiận dỗi làm nũng, hai tay Hứa Phi ôm chặt lấy cô, đề phòng cô ngồi thụp xuốngđất, anh vừa tức vừa buồn cười.
Cũng nhủ thầm là may mắn, nếu cảnh tượng ban nãy không bị anh nhìn thấy, cótrời mới biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Thực ra lúc phát biểu trên sân khấu anh cũng chú ý đến cô, nhưng sau khi đixuống bước đến bàn của khối thị trường thì cô đã bỏ đi, anh liền hỏi mọi người:“Trưởng phòng Tiền đâu nhỉ?”. Đúng lúc gặp Elizabeth mặt xám xịt từ nhà vệ sinhđi vào, thấy anh hỏi, liền cười gượng trả lời: “Trưởng phòng Tiền về rồi, vừamới về xong”.
Anh nói vài câu đơn giản với mọi người rồi đuổi theo, đuổi ra đến cổng thì nhìnthấy cô lên taxi, chưa kịp ngăn lại thì xe đã nổ máy, trợ lý của anh chạy theogọi anh, bất đắc dĩ anh đành quay lại.
Không ngờ Tiền Đa Đa mò đến đây, lại còn uống say ngất ngưởng, suýt thì bịngười khác lôi đi. Nghĩ đến cảnh ban nãy anh vẫn còn chưa hết sợ.
Trong xe nhìn thấy cô và người khác giằng co nhau trên đường, đầu óc anh liềnong lên, cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, đến khi hay tay đãtúm chặt được cô mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Cho dù thế nào bình an là tốt rồi. Không tức nữa, hai tay Hứa Phi đỡ cô, giúpcô mặc áo khoác vào người, dỗ dành: “Vừa nãy không có tôi thì em gay rồi, mộtmình mò đến quán bar uống say mèm như thế này, em bao nhiêu tuổi rồi, ngay cảchút thường thức này cũng không biết hay sao?”.
Bao nhiêu tuổi? Nhắc đến tuổi tác chính là một sự đả kích lớn đối với cô, cuốicùng mọi tâm trạng dồn nén cả buổi tối của Tiền Đa Đa đã bùng phát. Cô muốn gàothét thật lớn trên đường, cuộc sống nguyên tắc quy củ bao nhiêu năm qua lạithực sự khiến cô không thể hét ra được, cuối cùng mọi nỗi bi phẫn đã biến thànhthứ chất lỏng lạ lẫm, trào ra khỏi mắt, hai tay không kịp lau đi, lập tức nhạtnhòa trên mặt.
“Ai cho anh đến tìm tôi? Có liên quan gì đến anh đâu? Đi đi! Anh đi ngay chotôi!”.
Cô đập tay vào người đàn ông bên cạnh, nhưng cánh tay mạnh mẽ, ấm áp đó ôm chặtlấy cô, làm sao cô đập được? Vẻ mệt mỏi, chán chường trào lên cùng hơi men, ýthức dần dần mơ hồ mềm yếu, Tiền Đa Đa bắt đầu gào khóc.
Anh thực sự luống cuống khi thấy cô khóc, không có kinh nghiệm đối phó với congái khóc khi say rượu, Hứa Phi đứng trên đường không biết nên dỗ dành haykhuyên nhủ.
Muốn đưa cô lên xe trước rồi tính sau, nhưng chân vừa nhúc nhích, lực đẩy trướcngực đột nhiên lại đảo chiều. Vạt trước của áo complet bị túm chặt, anh khôngthể bước đi được nữa.
Nước mắt đã cuốn trôi chút tỉnh táo cuối cùng, Tiền Đa Đa say rồi, say đến nỗitiếng xe cộ và tiếng người nói bên cạnh đều trở nên xa vời, say đến nỗi quênmình đang ở đâu, say đến nỗi dường như quay về với đêm tối xa xôi đó.
Đêm tối không có cãi vã, không có năn nỉ, cầu xin, chỉ có bàn tay nóng bỏng túmchặt lấy cô, gọi tên cô nhiều lần bên tai, Đa Đa, Đa Đa…
Và cô đã bỏ đi như vậy, trời vừa sáng, mang theo hành lý đơn giản lên máy bay,đầu không ngoái lại. Nếu lúc đó anh không buông tay ra, nếu lúc đó cô biết đượcnhững cảm giác thê lương, lạnh lùng sau này, cô có còn kiên quyết bỏ đi như vậynữa không?
Cảm thấy hối hận, Đa Đa khóc thút thít một cách bất lực, nhưng trong lúc mơmàng dường như lại được quay về với đôi bàn tay đó, bàn tay nóng bỏng mạnh mẽ,ôm chặt thắt lưng mình, dường như có thể mãi mãi giữ nguyên trạng thái như vậy.
Trong đầu chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất, lần này cô không thể buông rađược nữa, không thể buông tay được nữa. Tiền Đa Đa dùng hết sức bình sinh đểtúm chặt, cô vừa khóc nức nở vừa năn nỉ: “Đừng đi! Hãy ở bên em, đừng đi!”.
Biết cô đang say, Hứa Phi liền bế bổng cô và đi về phía ô tô.
Sau khi đặt cô lên xe, anh mới phát hiện ra kính xe đã bị dán một hóa đơn phạtvi cảnh màu vàng tươi. Hoàn toàn không để tâm, Hứa Phi đưa tay ra xé.
Người vừa nhấc lên lại bị cô túm chặt, trên thực tế lúc này vạt áo trước củaanh vẫn nằm trong tay cô chưa được buông ra, nếp vải phẳng lì giờ đây đã trởnên nhăn nhúm.
“Đừng đi”. Đa Đa nhắm mắt lại, tay vẫn nắm chặt không chịu buông anh ra.
Cô bảo anh đừng đi… Trong lòng anh biết rõ người mà cô nói chưa chắc đã là anh,nhưng đèn trong xe khá tối, nước mắt cô nhạt nhòa khắp mặt, lau cũng không thểlau hết. Anh đã từng gặp rất nhiều người uống rượu say, nhưng cô là người duynhất khiến anh cảm thấy lưu luyến, yếu mềm.
Haizz, anh là đàn ông! Tại sao lại như vậy! Năm năm trước đối mặt với cô, anhđã bị mê hoặc, hiện giờ vẫn là như vậy. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Không biết phải chở cô đi đâu, anh lái xe men theo ven đường, chẳng mấy chốc đãđi đến đường cụt, bốn xung quanh tĩnh mịch như tờ, anh từ từ phanh xe lại,những hồi ức về quá khứ tạm thời dừng ở đây.
Đêm hè nóng bức, mặc dù trong xe có điều hòa, nhưng anh vẫn cảm thấy ngột ngạt.
“Đợi đến khi nào em có thể làm cho chị tâm phục khẩu phục và thốt lên rằng, anhà, anh thực sự hơn em, thì hãy đến nói đến hai chữ “theo đuổi” nhé”.
Câu nói này vẫn đang văng vẳng bên tai, tưởng rằng chỉ là một câu đùa thời niênthiếu, đã trở thành ký ức không có gì quan trọng từ lâu, không ngờ cô lại nhẫntâm hơn anh. Anh chỉ cảm thấy mình không coi trọng chuyện đó, còn cô lại thựcsự quên anh.
Cuộc gặp gỡ vô tình tối hôm đó trên tàu điện ngầm, anh ngồi đối diện với cô rấtlâu, Tiền Đa Đa vẫn xinh đẹp, rạng rỡ. Đương nhiên là vừa nhìn anh đã nhận racô, nhưng cô nói chuyện với anh ở cự ly gần như vậy, dường như lần đầu tiênnhìn thấy anh trong đời, ánh mắt hoàn toàn như đang nhìn một người xa lạ.
Anh là ai? Anh là Hứa Phi, không ngờ lại có người hoàn toàn quên anh?
Chính vì thế trong bữa tiệc tối hôm nay, anh đáng ra phải bước đến trước mặt cônâng cốc cười lớn. Tiền Đa Đa, cô em cũng có ngày hôm nay!
Nhưng anh đã lầm. Tiền Đa Đa thảm bại, anh đứng trên sân khấu nhìn thấy rất rõ.Cô ngồi trên ghế của mình, ngồi giữa hai vị trợ lý mà anh đưa từ Nhật Bản sang,cố gắng mỉm cười đến giây phút cuối cùng, nhấp từng ngụm rượu nhỏ hết ly rượu,sau đó lặng lẽ đứng dậy đi ra.
Phản ứng này hoàn toàn không giống những gì anh đã dự đoán. Trước đây Tiền ĐaĐa không như vậy, trước đây Tiền Đa Đa có ánh mắt kiên định, không hề tỏ ra mấtphương hướng, kể cả xảy ra chuyện động trời cũng vẫn có thể mỉm cười đáp lại,lúc đó anh cảm thấy cô vừa non nớt vừa đáng yêu, nhưng đến ngày hôm nay, cùnglà nụ cười của một người lại khiến anh cảm thấy đáng thương.
Nhìn Tiền Đa Đa đang lặng yên bên cạnh, cô đã say thật rồi, nhưng vẻ thục nữvẫn còn ở đó, không ồn ào cãi vã, chỉ túm chặt cánh tay anh không chịu buôngra, dù có chết cũng không chịu buông ra. Nửa khuân mặt lộ ra ngoài, nước mắtvẫn chưa khô.
Đột nhiên trái tim anh trở nên mềm yếu, anh cúi đầu lau nước mắt cho cô. Má kềsát lại, đầu mũi lướt qua khóe miệng cô, ở đó vẫn còn mùi rượu, mùi Vodka xenlẫn vị ngọt của nước cam. Gay rồi, trong tích tắc trời đất rung chuyển, một cảmgiác nóng bỏng phía dưới bụng lan lên đỉnh đầu, dường như anh lại quay về vớihội trường tràn đầy hormone nam năm xưa, không, còn kinh khủng hơn lần đó,tiếng thở hổn hển cố kìm chế trong xe nghe rất rõ.
“Tiền Đa Đa, em tỉnh lại đi! Nói cho tôi biết nhà em ở đâu?”. Anh ngửa đầu cốgắng tránh xa cô nhất, Hứa Phi rất chật vật khi nói ra câu này.
Tiền Đa Đa đang nằm mơ, một giấc mơ êm ái. Cuối cùng cô đã nắm chặt được cáisắp mất, nhưng bàn tay hơi động đậy, cảm giác ấm áp đó đang có dấu hiệu sắptuột khỏi tay. Cô kéo chặt lại, “Không được đi, anh ở lại, ở lại”.
Anh hít thật sâu, “Đa Đa, em có biết em đang nói gì không?”.
Cô khẽ mở mắt ra nhìn anh, nghiêng đầu, rất chăm chú.
Cô nhìn thấy một chiếc bóng lờ mờ, những hình ảnh trong ký ức xa xôi chồng chấtlên nhau, trong đêm tối gương mặt và cơ thể đầy mồ hôi của chàng trai trẻ:Người đàn ông trong xe thể thao, từng bó hoa to đặt ở ghế sau; và cả bước nhảynhẹ bên vũng nước, ngẩng đầu lên là nhìn thấy nụ cười đó.
Những người đàn ông này đều là những người mà cô từng muốn giữ chân, từng cóthể giữ chân, nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, ít nhất lần này cô sẽ khôngbuông tay.
Đường phố tĩnh mịch, nhiệt độ trong và ngoài xe chênh lệch quá lớn, cửa kính phíatrước đã được phủ lên một màn sương, trong mắt cô cũng vậy. Một lớp ánh sáng ẩmướt, cô nhìn rất lâu rồi bật cười, vẫn là thói quen cô không sửa được, vừa cườiliền để lộ ra hàm răng trắng, “Biết chứ, em bảo anh đừng đi.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, hàm răng của cô đều đặn, trắng muốt, lấp lánh. Hứa Phikhông hỏi gì thêm, cũng không rụt tay lại nữa, cổ họng như bị hai hàm răng nhỏnhắn đáng yêu đó cắn nhẹ, hơi thở dần dần trở nên nóng bỏng, như thể cả cơ thểrơi vào trong nham thạch.
Đau khổ thật! Anh là người đàn ông, một người đàn ông bình thường, tên đãgiương lên cung, không cầm thú một chút thực sự không xứng với danh hiệu làđấng mày râu của anh.
Nhưng cô là Tiền Đa Đa, cô đã say rồi, cô coi anh là một người đàn ông khác, côchỉ muốn tìm niềm vui sau cơn say…
Chút lý trí cuối cùng đó vẫn còn sót lại, rõ ràng là cơ thể đã căng lên tựa dâyđàn, nhưng anh vẫn nghiến răng cố chịu, tay đã đặt lên chốt cửa, suýt nữa thìvặn ra để nhảy xuống.
Không ngờ Tiền Đa Đa lại chồm lên, một tay túm chặt cổ áo anh. Nụ hôn ập tớiquá mạnh, anh không kịp đề phòng hự một tiếng, môi thấy đau nhói, bất giác hára. Chỉ trong tích tắc đầu lưỡi của cô khéo léo siết chặt lấy anh, khoái cảmmãnh liệt khiến chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu đã bay lên chíntầng mây. Nước miếng của cô còn vương mùi rượu, trong tích tắc anh cũng nhưngười say, cả thế giới đột nhiên trở nên mông lung, huyền ảo.
Đôi tay không kiểm soát được ôm chặt cô, cơ thể cô nóng bỏng mềm mại, ngón tayanh không nghe theo sự điều khiển của khối óc, không thể rời khỏi cơ thể cô.
Nghiến răng nhắm mắt hỏi cô câu cuối cùng: “Đa Đa, em có biết tôi là aikhông?”.
Bị hỏi ráo riết như vậy, cuối cùng cô đã từ từ mở đôi mắt vốn đang ngất ngâyra. Trước mắt là một khuôn mặt đàn ông, hơi thở nóng bỏng, dưới ánh đèn lờ mờ,làn da tươi trẻ tựa như lớp sứ, mồ hôi lấm tấm trên mặt.
Ai nhỉ? Khoái cảm mà nụ hôn này mang tới quá mãnh liệt, đến nỗi suy nghĩ đầutiên của cô sau khi mở mắt ra là đưa hai tay đỡ lấy gương mặt này để hai ngườikề sát nhau hơn, hôn càng da diết hơn.
Nhưng môi đã đỏ ửng, khi động tác siết môi dừng lại, cái đau liền trở nên rõràng hơn, cảm giác đau đớn này khiến lý trí của cô quay trở lại. Nhìn thấy rõrồi, cô rít qua kẽ răng hai chữ : “Là anh…”.
Tại sao lại là anh ta? Không, không thể!
Trong nỗi sợ hãi đến tột độ, cô cố gắng ngửa đầu ra phía sau, nhịp thở của haingười đã tách ra, tạo ra một khoảng cách, cuối cùng đã nhìn rõ trạng thái hiệntại.
Một tiếng hét lớn, Tiền Đa Đa đột ngột rút tay lại. Động tác của cô quá mạnh,Hứa Phi không kéo kịp, bịch một tiếng, liền nghe thấy đầu cô đập mạnh vào cánhcửa cạnh ghế phụ, Tiền Đa Đa đau đến nỗi hai mắt đỏ rực, ôm đầu chán chường đếntột độ.
“Em có sao không?”.
“Anh đừng chạm vào tôi!”. Ôm đầu đợi cơn đau trôi qua, Tiền Đa Đa cúi đầuxuống, nhìn thấy cổ áo mình hở ra, ngay cả chiếc áo ngực bằng ren bên trongcũng nhìn thấy rõ mồn một. Không còn để tâm đến đầu nữa, cô luống cuống lấy tayche cổ áo, ánh mắt nhìn anh cuồng nộ, “Tên họ Hứa kia, tôi sẽ tố cáo anh tộihiếp dâm!”.
Câu này… đáng lẽ phải là anh nói mới đúng. Dục vọng đã tụt xuống, Hứa Phi muốngiải thích, nhưng ánh mắt cô nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ phạm tội hiếpdâm. Cơn thịnh nộ đã bốc lên đầu, ánh mắt anh sầm xuống, “Tiền Đa Đa, em sayrồi”.
“Chính vì thế anh mới đưa tôi lên xe, làm tôi, làm tôi…”. Không nói tiếp đượcnữa, Tiền Đa Đa vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt liếc vào đồng hồ trên tay, mườimột giờ năm mươi chín phút. Thật thế ư? Cái ngày dài đằng đẵng này vẫn chưa hếthay sao? Cô thực sự thấy quá đủ rồi?
Cô đưa tay đẩy cửa xe ra, nếu có thể, hay cho cô một chiếc chổi của phù thủy,cô muốn biến mất ngay lập tức.
“Tôi muốn đưa em về nhà, hỏi em địa chỉ em lại không trả lời. Tiền Đa Đa, emlàm gì vậy?”. Hứa Phi túm lấy cô trong trạng thái đã thò nửa người ra ngoài,anh bất ngờ cất cao giọng hơn.
“Tôi tự về nhà, không cần anh phải đưa”. Gió lạnh thổi tới, đầu lại bắt đầuchuếnh choáng, nhưng Tiền Đa Đa đã hạ quyết tâm sẽ rời xa người đàn ông khiếncô mất hết thể diện này, động tác kéo rất mạnh.
Áo khoác của cô lúc đầu chỉ khoác trên người, vì kéo mạnh quá nên rơi xuống,không còn cách nào giữ được thăng bằng, cô hét lớn, cuối cùng Đa Đa kết thúcmột ngày thất bại nhất trong cuộc đời cô bằng một cú ngã thê thảm.
Bên tai có tiếng đóng cửa, tiếp đó là tiếng bước chân dừng lại bên cạnh cô,chiếc bóng dưới đất từ từ thu lại. Bốn xung quanh yên tĩnh quá, anh ngồi xổmtrước mặt cô, hơi thở nghe rõ mồn một.
“Đi đi!”. Cô không ngẩng đầu lên, giọng rất khẽ.
Đêm khuya thanh vắng, nhìn cô như hận anh thấu xương, anh không có kinh nghiệmđối phó với một cô gái nửa say nửa tỉnh, hoặc là bỏ đi sẽ tốt hơn.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng có một giọng nói, củaanh, rất khẽ, nhưng rất mềm mại, thậm chí kèm theo cả chút dỗ dành, “Để tôi đưaem về nhà”.
“Nhà em ở đâu?”. Anh vẫn hết sức nhẫn nại.
Lần trước anh tỏ ra kiên nhẫn như thế này là khi anh mới mười tuổi, lúc đó cócô bé hàng xóm đã khóc thút thít vì lạc đường trước cổng nhà anh. Đối với mộtcô bé ba tuổi, đứng cách nhà năm trăm mét chẳng khác gì lạc đến chân trời gócbể, anh dắt tay cô bé đưa về nhà, vừa đi vừa dỗ dành cô bé, lòng bàn tay toànnước mắt và nước mũi.
“Tôi bảo anh về đi cơ mà!”. Cô vẫn không chịu dừng bước, tại sao người đàn ôngnày vẫn chưa biến mất? Cô ghét anh ta, cô hận anh ta.
Hốc mắt đau nhói. Trời ạ, cô thực sự không muốn khóc trước mặt người đàn ôngchết tiệt này, cô cắn chặt đầu lưỡi để nước mắt mình chảy ngược vào trong, côđối chọi với tâm trạng tồi tệ của mình một cách vô cùng chật vật.
“Được thôi, anh sẽ gọi điện thoại cho giám đốc phòng nhân sự”. Anh tìm điệnthoại.
Gì cơ? Hôm nay cô vẫn còn chưa đủ mất mặt hay sao? Lẽ nào anh ta muốn cho cảcông ty biết hết ư? Tiền Đa Đa giật mình, vội ngẩng đầu lên, một tay túm chặtcánh tay anh.
Đèn đường trên con đường nhỏ này cách nhau rất xa, ánh đèn lờ mờ. Dưới ánh sángnày, đôi mắt cô lại sáng rực lên, nhìn kỹ mới thấy đó là nước mắt đong đầytrong mắt cô.
Cô say rồi. Anh thầm nhắc mình, có người sau khi say sẽ gây ra những chuyện rấtkhó tưởng tượng, ví dụ Tiền Đa Đa.
Vừa nãy cô gào khóc trên đường, túm chặt cổ áo anh, cưỡng hôn anh trong xe, sauđó lại nổi trận lôi đình.
Cô say rồi, chính vì thế dù là khóc hay cười, tất cả đều không thể nghĩ làthật.
Nhưng anh mềm lòng biết bao, muốn ôm cô để an ủi cô, vẫn muốn tiếp tục nụ hônban nãy…
Gay rồi, anh không uống bao nhiêu rượu, mà lại bị say lây trước một kẻ say.
“Không được gọi, tự tôi về nhà”. Cuối cùng cô đã mở miệng, cố gắng đứng dậy,mặc dù chân mềm nhũn, nhưng kể cả có chết cũng không thể chết trước mặt ngườiđàn ông này.
Khu nhà ở bên cạnh có xe chạy ra, đèn pha bật sáng, tốc độ rất chậm. Tiền Đa Đavẫy tay gọi xe, động tác mạnh quá, suýt lao xuống đường.
Anh đã nhanh tay kéo cô lại, nhưng cô giằng ra, lúc mở cửa xe ra đầu khôngngoái lại.
Lái xe liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu bên trong với ánh mắt đầy hồ nghi, saukhi nói ra địa chỉ, Tiền Đa Đa liền che mặt rên rỉ. Đừng nhìn nữa! Hôm nay TiềnĐa Đa thực sự không còn mặt mũi nào để gặp mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.