Nhóm dịch: Thất Liên Hoa 
Cáp Nhật Hồ được xem như ‘dê đầu đàn’, chẳng mấy chốc những con ngựa khác đã áp sát hắn. 
Con nào chở hàng thì đi giữa, chở người thì đi xung quanh và phía sau. 
Đi gần bọn họ nhất là một người quen, Bảo Âm vẫn nhớ Ô Cát Lực, hắn chính là người đưa nàng và Tiểu Hoa đến bộ tộc Mạnh Hòa. Dọc đường đi thì xóc khỏi phải bàn, ngay cả người cưỡi ngựa giỏi như nàng cũng cảm thấy khó chịu… Vừa nhìn đã biết hắn là trai thẳng, sẽ không biết cách chăm sóc người khác. 
Bảo Âm lại tiếp tục nhìn, hai bên toàn là tộc nhân mà nàng không quen biết, đằng sau thì không nhìn thấy vì bị phụ thân che khuất rồi. 
“Cha, chẳng phải cha nói là muốn vào thành để chứng nhận hộ tịch sao? Sao con không thấy đám Tiểu Hoa?” 
“Tiểu Hoa? À! Bọn chúng không đến đâu. Đăng ký hộ khẩu chỉ cần gia chủ đi là được rồi, trẻ con không cần đi cùng. Nghe nói là sợ cưỡi ngựa nên muốn ở nhà.” 
Nói đến đây, Cáp Nhật Hồ thật sự rất tự hào. Trong số mười đứa trẻ được đưa đến bộ tộc, chỉ có Bảo Âm nhà mình là không hề sợ ngựa, sinh ra đã là con của thảo nguyên. 
Nhớ lại ngày đó, cả đám người kia đều nghĩ là Bảo Âm bị bệnh nên không dám nhận nuôi, ai ngờ nàng chỉ bị ho thôi… Tự nhiên hắn lại nhặt được một đứa con gái. 
“Nha đầu tốt, đúng là không để cho cha phải thua kém người ta.” 
Câu nói của Cáp Nhật Hồ khiến cho Bảo Âm cảm thấy hoang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lam-giau-tren-thao-nguyen/467063/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.