"Nhật Hạ, tụi mình về đây!"
Nhật Linh vỗ vai làm tôi giật mình.
"Uhm!'
Tôi đứng dậy xem có để quên gì không. Các anh chị đã ra xe trước còn lại tôi, Nhật Linh và chủ tịch.
Nhật Linh bạn ấy cúi đầu:
"Chào chủ tịch!"
rồi quay sang tôi:
"Về nhe!"
Sau đó cậu ấy bước ra xe.
Tôi vẫn thấy chủ tịch ngồi chéo chân nhìn về phía bến. Tôi lấy tay gảy đầu khó hiểu. Mặc dù đang bật chế độ chiến tranh lạnh. Nhưng công việc là công việc, thấy mọi người đã thắm mệt mà chủ tịch còn ngồi thư giản ở đây.
Tại sao chứ?
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng thắc mắc:
"Chủ tịch chúng ta về thôi ạ!"
Ngài ấy nhìn tôi. Vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh:
"Ngồi xuống!"
Tôi khó hiểu làm theo. Cuối cùng chiếc xe chạy luôn.
Tôi hối hả chạy ra.
"Ơ? Mọi người bỏ quên em nè! Này!"
"Không cần kêu đâu. Chúng ta còn có việc ở đây!", Tô Quân tay để trong túi quần thông thả bước ra.
Tôi lấy xấp giấy ghi lịch trình ra lật đi lật lại xem xét:
Chủ tịch nhẹ nhàng chỉ tay lên đầu:
"Lịch trình ở đây này!"
Hừ! Ngài nói một là một. Hai là hai vậy.
"Thưa chủ tịch chúng ta đi đâu ạ?"
"Đến nơi rồi sẽ biết!"
Tôi lầm bầm trong miệng:
"Huhu... Phải chi ngài nói sớm tôi thậm chí còn không mang bất cứ thứ gì theo."
Tôi chu đôi môi hồng hào của mình bực bội đứng giậm chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585093/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.