Chủ tịch Tô cao cao tại thượng soái ca đẹp trai của tôi đang ngồi trên chiếc Super Cub " bánh bèo".
Tôi ôm bụng cười chảy cả nước mắt. Không thể tin những gì đang xảy ra trước mặt mình.
Chủ tịch gằn giọng nhắc nhở:
"Mau lên đi. Tôi đói!"
Lúc này tôi lấy lại bình tĩnh. Đội mũ bảo hiểm vào. Tiếp sau đó leo lên xe máy. Thú thật từ trước tới giờ tôi hiếm khi lái xe chở người khác.
Không biết có ổn không, bản thân còn không dám tin tưởng mình huống hồ hôm nay lại đèo theo chủ tịch. Tôi quay ra sau hỏi ngài ấy:
"Chủ tịch tin tôi chứ?"
Chủ tịch chỉ gật đầu: "Ừ!"
Tôi lại tiếp tục hỏi tiếp:
"Ngài chắc chắn muốn tôi chở chứ?"
"Ừ!"
Tôi cười nhẹ rồi quay lại. Bắt đầu mở chìa khóa lên ga, đạp số.
Tôi chạy xe ở tốc độ an toàn nhất có thể 20km/giờ. Tôi ngẩng mặt lên tự hào. Mình quả thật tôi là một công dân gương mẫu.
Chủ tịch ngồi ở phía sau cũng không phàn nàn tôi. Băng qua một con đường sau đó rẽ đến khúc đường vắng. Tôi thấy hình như có việc gì không ổn. Tôi bắt đầu tăng tốc. Nhìn qua kính, chiếc xe theo sau giờ cũng tăng tốc. Tôi thử hạ ga, chiếc xe cũng chạy chậm lại.
Linh tính chuyện chẳng lành. Tôi bắt đầu chạy nhanh nhất có thể. Chiếc xe ngoài sau cũng nhanh chóng tăng tốc đuổi theo. Rất có thể là cướp nên tôi tôi quay ra sau dặn dò chủ tịch:
"Chủ tịch ngài bám chắc vào!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585084/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.