Tôi do dự, chân đau thế này còn đi đâu. Mắt tôi tròn xoe nhìn về phía chủ tịch:
"Đi đâu vậy ạ?"
Chủ tịch nháy mắt:
"Đi rồi sẽ biết!"
Tôi nhìn ngài ấy rồi bất giác đưa tay định nắm lấy đôi bàn tay ấy. Nào ngờ chưa kịp nắm thì chù tịch đã thu tay lại rồi chấp tay về phía sau xoay người lại bước đi.
Tôi sắp chạm tay vào chủ tịch thì ngài lại buông tay. Tôi có một cảm giác mất mát khẽ thoáng qua trong đầu.
Rất nhanh ngài ấy đã mất hút. Tôi đi cà nhắc phía sau. Cố gắng đi nhanh nhất để đuổi kịp.
Tôi đi vòng qua hồ bơi. Con đường trải đầu bóng đèn nhỏ sáng lấp lánh trong như những ngôi sao. Tôi chạm chập bước qua khu vườn nhỏ sau đó đặt chân xuống bãi cát trắng min. Nhìn chủ tịch đang ở trên cano vẫy tay tôi. Để bước gần hơn nữa đến cano, tôi xắn quần lên để không bị ướt. Lúc này nước biển vỗ nhẹ vào chân tôi mát lạnh. Tôi lội nước thêm một đoạn nữa rồi trèo lên cano.
Biến đêm chỉ có tôi và chủ tịch. Đây là lấn đầu tiên trong cuộc đời của tôi được ngồi cano. Chiếc cano lắc lư theo sóng biển, gió biển thổi vào mát lạnh. Tôi lấy tay ôm vai, cảm giác vừa thú vị vừa run sợ.
Chủ tịch nhìn vào điện thoại một lát rồi bắt đầu nhìn tôi hỏi:
"Nhật Hạ cô biết bơi không?"
Dĩ nhiên, từ nhỏ đến lớn tôi ở nơi ruộng lúa vàng ươm, sông nước mênh mông mà. Tôi là một kình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585078/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.