Cánh cửa biệt thự trắng mở ra, xe chầm chậm chạy vào bên trong.
Áo khoác vest của Tô Quân không đủ che chắn cho tôi nên tôi nằm gọn vào lòng của ngài ấy.
Tôi run lên. Tôi sợ gặp người lạ. Tôi bấu chặt vào bờ ngực của Tô Quân. Dường như ngài ấy biết tôi nghĩ gì. Ngài vẫn ôm tôi ngồi yên cho đến khi người hầu trong nhà mang một chiếc chăn mỏng đưa vào trong xe.
Tô Quân nhẹ nhàng lấy chăn quấn quanh người tôi.
Cửa mở ra, ông chú suốt ngày la mắng tôi vậy mà lại khẽ hôn lên trán tôi bằng tất cả sự ôn nhu mà nói:
"Có anh ở đây, Nhật Hạ an toàn rồi! Em yên tâm có anh không ai dám làm gì em nữa. Nghe rõ chưa?"
Từ trước tới giờ chủ tịch nếu không nói những lời khó nghe thì cũng làm tôi khó chịu. Vậy mà lần này thì khác.
Nghe được câu nói này tôi cảm thấy ấm áp. Tôi thở nhẹ ra, tay thả lỏng hơn.
Rất nhanh tôi được ngài ấy bế vào phòng. Căn phòng rất rộng được lắp kính trong suốt bên trong có thể nhìn ra biển. Nhưng người ngoài nhìn vào sẽ không thấy.
Ngài đặt tôi lên giường. Tôi chưa kịp thích nghi lại đột nhiên rời khỏi vòng tay của ngài ấy nên bắt đầu hoảng loạn.
Ôm đầu co rút người lại. Nước mắt trào ra không kiểm soát. Mặc dù bản thân tôi không muốn khóc nhưng tôi không thể kiểm soát được. Hơi thở gấp gáp, dồn dập.
Vậy là ngài ấy đi nhanh hơn kéo tất cả rèm cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585074/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.