Nghe tiếng động mạnh tôi giật mình tỉnh giấc!
"Tôi là ai?"
"Phạm Nhật Hạ, năm nay 21 tuổi xuân xanh!"
Ổi! Tôi vẫn còn sống, vẫn tỉnh táo. Lúc ngất đi cứ tưởng mình uống thứ đó đến mức ra đi luôn. Cũng may là mình còn sống.
Tôi từ từ mở mắt ra. Xung quanh rất rất tối. Tôi không nhìn thấy gì cả. Linh tính có chuyện chăng lành. Tôi bắt đầu sợ hãi định kêu cứu. Nhưng mà tôi cũng không thể kêu ai được nữa rồi. Miệng tôi đã bị nhét đầy vải. Mùi ẩm ướt, mùi mốc, mùi hải sản chết tanh tưởi sọc vào mũi tôi. Khiến tôi buồn nôn:
"Oe...ọe..."
Tôi muốn nôn nhưng miệng bịt kín không thể nào nôn ra được. Đây là đâu? Tại sao tôi lại bị như vậy?
Không lẽ chủ tịch bán tôi cho bọn buôn người? Có lẽ nào vì tôi chọc giận này ấy?
Tôi sợ rồi... Tôi chỉ muốn về nhà với cha mẹ. Tôi không làm thư ký nữa. Tôi không cần tiền.
Tôi ứa nước mắt. Tôi gào lên trong vô vọng.
Tôi cố gắng hét thật lớn. Nhưng những gì nghe được chỉ là âm thanh " ư ...ơ..." vô cùng nhỏ.
Tôi sắp phải chết ở nơi này rồi sao? Tôi còn cả một tương lai đang chờ, tôi còn chưa nghe được anh Phục Hưng nói gì với tôi mà?
Đột nhiên,
"É....c.....c..."
Tiếng cửa từ từ mở ra. Trong khoảng không tối ấy, tôi nghe được có người bước vào.
Rồi thì mảng tâm tối được thắp sáng bởi một bóng đèn tròn nhỏ. Ánh sáng mờ nhạt, nhưng đủ để tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585072/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.