Tô Quân vẫn còn ôm eo tôi, miệng ngài ấy không ngửng hỏi:
"Nhật Hạ, Phạm Nhật Hạ?"
"Nhật Hạ cô ổn không?"
', ngài ấy đẩy tôi ra, nét mặt dò xét.
Hai má của tôi đỏ lên nóng bừng bừng. Khó chịu quá, tôi cau mày thở hồn hển:
"Chủ tịch tôi nóng quá! Tôi khát!"
Chủ tịch quay lưng đi lấy nước cho tôi. Thường ngày tôi cũng hay nhìn theo bóng lưng của chủ tịch Tô kia mà.
Nhưng hôm nay như có thứ gì thôi thúc trong người tôi chạy theo ôm chầm lấy ngài ấy.
Bất ngờ bị tôi ôm nên Tô Quân hơi nhào về trước vài bước.
Ngài ấy kéo tay tôi ra. Tôi cố níu chặt lại, giọng yếu ớt thốt lên:
"Đừng! Như vậy tôi dễ chịu hơn một chút!
Chủ tịch ngừng động tác, giọng ngài nhẹ nhàng trầm ổn nói:
"Ráng chịu một chút nữa sẽ có người của tôi sắp xếp đưa chúng ta đi!"
"Đi...đâu?" , tôi càng lúc càng thở dốc, mồ hôi tuôn ra nhiều hơn.
Ngài xoay người lại, tay nắm lấy vai của tôi, đôi chân mày cau lại, ánh mắt lo lắng hiện rõ:
"Bệnh viện..."
Tôi lùng bùng lỗ tai, mắt tôi hoa lên, khó chịu không thể giải tỏa được. Tôi quy. xuống uốn éo cơ thể. Tôi rớt nước mắt.
Chủ tịch nhìn tôi như vậy. Ngài ấy do dự rồi đột nhiên nhấc bổng tôi lên để tôi rơi nhẹ lên chiếc giường êm ái. Ngài ấy lấy cơ thể ấm nóng của mình áp sát người tôi. Hương thơm từ cơ thể toát ra làm người đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585068/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.