Tôi về nhà trọ ngủ vùi. Chủ tịch có nhắn tin bảo tôi làm một số việc nhưng tôi chỉ nhắn vỏn vẹn 3 chữ:
"Đang nghỉ phép!"
Tôi không sợ chủ tịch sao? Cùng lắm đuổi thì nghỉ thôi! Tại sao ngài ấy biết tôi sợ mà còn chọc tôi như vậy chứ?
Các bạn có biết tôi bị ám ảnh đến mức dù đã về phòng, tôi ngủ cũng không được. Nhắm mắt lại là lại hình dung ra gương mặt của vị chủ quản đó.
Tôi phải mang chuỗi hạt mà mẹ thỉnh từ chùa về, còn đeo thêm một vòng tay bà ngoại cho. Miệng lẩm bẩm niệm
Phật. Và tối đó tôi xách gối qua ngủ nhờ nhỏ bạn phòng đối diện.
Nhưng vì là chỗ lạ, nên tối đó tôi cứ trằn trọc mãi đến gần sáng mới chợp mắt được.
Sáng dậy, ngày mới lại bắt đầu. Những bông hoa rung rinh chào ngày mới. Tiếng con Mực của bà chủ nhà sủa inh ỏi. Tôi sửa soạn xong rồi chuẩn bị đến công ty. Trước khi đi, tôi còn tự nhủ với bản thân rằng:
"Nhật Hạ, mày phải thật gan lì và bản lĩnh! Cố lên!"
Tôi chu môi ra hôn vào gió:
"Moa"
Mở cửa bước ra thì trời mưa to. Ngày mới tốt lành đây sao?
Thôi kệ!
"Bung dù lên thôi!", tôi bung dù cười vui vẻ, cả người tràn đầy năng lượng.
Và rồi...
Một bóng dáng quen thuộc đang cầm dù nhìn vào dãy nhà trọ của tôi đang ở.
Tôi tránh né! Tôi không muốn gặp anh vào giờ phút này. Hôm trước tôi còn quyết tâm sẽ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585065/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.