Sau một giấc ngủ dài.
"O..."
Tôi - Phạm Nhật Hạ, vươn vai ngáp một cái thật dài. Mặc dù tối qua được ngủ một giấc nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. Tôi lấy hai tay vỗ nhẹ vào má:
"Phạm Nhật Hạ! Tỉnh táo lên!"
Anh Phục Hưng quay sang nhìn tôi cười trêu chọc:
"Nhật Hạ, em vẫn như vậy! Anh có chuẩn bị một ly cà phê siêu cấp cho chính tay anh pha đây."
"Cảm ơn anh!", tôi vui vẻ nhận lấy
Anh lấy tay bẹo má tôi:
"Không có chi!"
Ngồi trong xe vừa ngâm nhi ly cà phê, tôi vừa trầm ngâm nhìn về phía xa. Dòng người vẫn cứ cuốn lấy những bộn bề lo toan. Sài Gòn nhiều đèn xanh đèn đỏ, những lúc dừng lại như vậy như khoảng lặng của thời gian, như vài giây nghỉ ngơi của cuộc đời.
Được một lúc, tôi quay sang nhìn anh Phục Hưng. Giữa anh và tôi từng là khoảng trời rất riêng mà tôi nâng niu cất giữ.
Tôi hỏi anh:
"Em có một người bạn rất thân. Nếu một ngày, người bạn đó biết em giấu bạn ấy một số việc mà nếu như bạn ấy biết sẽ đau lòng thì sẽ như thế nào?"
Anh lấy tay vỗ vào bánh lái 2 cái rồi suy nghĩ:
"Nếu là anh, và em là người không nói ra sự thật thì anh sẽ giận em. Em biết sao không?"
Tôi lắc đầu:
"Em không biết!"
"Vì đối với anh, dù sự thật có đau lòng như thế nào thì vẫn là sự thật không thể thay đổi. Sớm muộn gì cũng biết nên thà biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585062/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.