Liên Hạo là gặp được tại một câu lạc bộ tư nhân. Lục Hi Cảnh mới vừa đi đến trước cửa nhà hàng, một Omega xinh đẹp liền trực tiếp lao thẳng vào người anh. Lục Hi Cảnh cau mày, lui về phía sau một bước để tránh bị đụng phải. Omega kia quỳ trên mặt đất, vết thương trên mặt khiến cho cậu ta thêm một phân nhu nhược đáng thương động lòng người, vạt áo như là bị ai thô bạo xé rách, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. “Cứu cứu tôi! Cầu xin anh cứu cứu tôi!” Omega lôi kéo ống quần vệ sĩ đang đứng chắn trước mặt Lục Hi Cảnh. Nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi trên đất, như là đã gặp phải điều gì đó rất đáng sợ. Sau đó, một vài người đàn ông cao lớn vạm vỡ lao ra, nhìn thấy Omega đang khóc cầu xin sự giúp đỡ của người khác, trong miệng mắng vài câu xỉa xói rồi dời đi. Thư ký nhìn vẻ mặt vô cảm của Lục Hi Cảnh, liền biết anh lại muốn cô chịu trách giải quyết tốt hậu quả. Thế là thư ký liền đeo lên một bộ mặt hiền lành, kéo lại vạt áo cho cậu ta, nhẹ nhàng trấn an: “Không có việc gì nữa đâu, bọn họ đi cả rồi.” “Không, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi…..” Cả người Omega phát run, giống như bị dọa đến nỗi hồn phi phách tán, “Cứu cứu tôi đi. Cầu xin mọi người, nếu không tôi sẽ bị bọn chúng giết chết mất……” Thư ký khó xử nhìn về phía Lục Hi Cảnh, nói thật sự thì, không ai có thể nhìn cái này nhìn thấy Omega đáng thương này mà không nảy sinh sự đồng cảm. “Tên của cậu là gì?” Lục Hi Cảnh hỏi. Lục tổng vẫn khó đoán như trước, dù thư ký đã đi theo anh sáu năm cũng chưa có thể hiểu nổi. Bình thường nếu có loại người như này đụng phải thì thường ngài ấy sẽ mặc kệ, thế nhưng hôm nay lại hỏi tên của cậu ta. Chẳng lẽ là bởi vì Omega này quá đẹp, nên đã lọt vào mắt xanh của Lục tổng? Mẹ nó! Vậy tiểu tiên sinh phải làm sao bây giờ?! Tra nam! Trong lòng thư ký đại nghịch bất đạo, thầm lên nòng vài viên đạn. “Liên Hạo. Thưa ngài, em tên là Liên Hạo.” Liên Hạo dùng ánh mắt tẩm đầy nước mắt đào hoa năn nỉ Lục Hi Cảnh, “Hạo trong Hạo Nguyệt*, thưa ngài……” *Hạo Nguyệt: Trăng sáng “Đưa cậu ta lên xe.” Lục Hi Cảnh vừa dứt lời liền nhấc chân đi vòng qua Liên Hạo. Sau khi thư ký đưa Liên Hạo lên xe, cô bắt đầu làm theo những việc Lục Hi Cảnh giao cho cô, cẩn thận dò hỏi cậu ta chi tiết chuyện gì đang xảy ra. Cùng lúc đó, đặc trợ tiên sinh cũng nhận được mệnh lệnh điều tra Omega này. “Bọn họ là đòi nợ…… Bố tôi thiếu bọn họ rất nhiều tiền. Bọn họ bắt tôi tới nơi này làm công để trừ tiền. Vừa rồi bọn họ còn muốn……” Liên Hạo càng nói giọng càng nhỏ, thở hổn hển từng hơi, nước mắt vừa ngừng lại bắt đầu rơi xuống. “Không sao đâu, mọi chuyện đều ổn rồi.” Thư ký nhẹ nhàng đưa cho cậu ta một tờ giấy “Bọn họ còn cướp nhà của tôi. Mẹ tôi đang bị bệnh, phải nằm ở bệnh viện….. Tôi thật sự sống không bằng chết!” Liên Hạo dùng sức đập mạnh vào đùi mình Thật là quá máu chó…… À không, xuất thân quả là đáng thương mà. Thư ký trong lòng vừa thở dài cảm thán vừa dịu dàng an ủi. Trong lúc đó, Lục Hi Cảnh đang lộ mặt ở nơi khác, cùng chào hỏi với những người khác, sau đó liền lấy lý do: “Bà xã tôi đang bị ốm, tôi phải trở về sớm một chút để chăm sóc. Cáo từ” Lý do này thật sự vô cùng hữu ích. Những người khác vây quanh Lục Hi Cảnh đều khen ngợi, nói mấy câu đại loại như là “Thật tình cảm quá”, “Lục tổng đối với bạn đời thật tốt” linh tinh gì đó. Dù sao cũng không một ai dám hỏi Lục Hi Cảnh “Vì sao cậu vợ nhỏ xinh đẹp của ngài lại bị ốm?” Nhưng Lục Hi Cảnh muốn chạy, ai cũng không giữ được. Ngay sau đó, điện thoại của Lục Hi Cảnh nhận được tin nhắn báo cáo của cả đặc trợ lẫn thư ký gửi tới. Nội dung hai tin nhắn báo cáo cũng không có chỗ nào mâu thuẫn, nhưng Lục Hi Cảnh vẫn bảo đặc trợ điều tra thêm rồi báo cáo lại. Lục Hi Cảnh cũng không có nói đưa Liên Hạo đi đâu, chỉ nói với tài xế một câu là về nhà, thế là tài xế liền chở thư ký đang ngồi phụ, Lục Hi Cảnh và Liên Hạo cùng về nhà. Ở trên xe, Liên Hạo hơi hơi cúi đầu, lộ ra một đường cổ cong cong duyên dáng: “Cảm ơn ngài đã thu lưu em. Em thật sự không biết nên cảm ơn ngài như thế nào. Nếu không có ngài, em rất có khả năng đã……” Vừa dứt lời đã khóc òa lên. Thư ký kịp thời đưa tới một tờ khăn giấy, nhỏ giọng an ủi cậu ta. Bởi vì, nếu Lục Hi Cảnh không đáp lại lời cậu ta nói, trường hợp này thật sự vô cùng xấu hổ. Lục Hi Cảnh căn bản không nghe thấy cậu ta nói cái gì, chỉ mở cửa sổ ra thông gió, sau đó hơi cau mày gửi cho đặc trợ một tin nhắn ——【 Kiểm tra độ phù hợp giữa Phermone của tôi với cậu ta 】 Tài xế và thư ký đều là Beta, nghe ngửi thấy mùi hương hoa hồng quyến rũ mà Omega tỏa ra, không nồng, nhưng Lục Hi Cảnh quả thực đã bị ảnh hưởng. “Vâng, em không sao, có thể đụng phải mọi người, là em gặp may mắn.” Liên Hạo cười cười, tỏ vẻ kiên cường. Cảm xúc Liên Hạo bình phục rất mau, lúc xuống xe vẫy tay tạm biệt thư ký như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, tâm trạng Phương Tứ lúc này không ổn lắm. Cái gì mà đã ăn rồi, Lục Hi Cảnh liếc mắt một cái liền biết cậu đang nói dối, nhưng việc bản thân anh đưa người về nhà mà không báo trước. Đây quả thực là lỗi của anh. Nhưng nhóc con này bị làm sao vậy? Sốt ruột trở về phòng như thế là không muốn nhìn thấy mình? Lục Hi Cảnh có chút bất mãn. Mình bỏ cả buổi tiệc về nhà ăn cơm là vì ai chứ? Quên đi, đã lớn tướng như thế cũng không thể chết đói được. Trẻ con lớn rồi, cánh cũng cứng rồi, biết yêu đương rồi, đã là lúc nên buông tay. Hừ, cà chua này sao lại chua như thế chứ? Liên Hạo ngồi ở một bên bàn cơm nghiền ngẫm sắc mặt của Lục Hi Cảnh, hỏi một cách thận trọng: “Lục tiên sinh, em ở lại đây có quầy rầy đến các anh hay không?” Nhưng Lục Hi Cảnh lúc này không có gì tâm trạng nói chuyện phiếm với cậu ta, lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, nói: “Sao cậu biết tôi họ Lục?” Liên Hạo bị nghẹn một chút, lập tức kịp phản ứng lại: “Em mới vừa hỏi qua chị gái ban nãy, là chị ấy nói cho em biết.” Hừ, lí do vì sao mà cậu ta biết được, đương nhiên là Lục Hi Cảnh đoán được. Tuy rằng, Omega này diễn rất hay, nhưng cũng có quá nhiều lỗ hổng. Trước không đề cập tới việc Omega yếu ớt như này đã thoát khỏi tay bốn năm Alpha to lớn bằng cách nào, rồi còn vết thương sao lại vừa hay trông thật quyến rũ và đáng yêu chọc người khác yêu thương như thế này? Trên mặt có thương tích, trên người lại trắng nõn sạch sẽ, da thịt toàn thân thật sự mềm mại và mịn màng, nhìn đâu ra dáng vẻ của người nghèo. Mới vừa lên xe đã nóng lòng muốn thử dùng Phermone dụ dỗ anh, không chỉ không chịu giả vờ này nọ, mà một chút kiên nhẫn đều không có, trong lòng chứa bao nhiêu ý đồ cũng lộ rõ như ban ngày. Lục Hi Cảnh liếc nhìn báo cáo do đặc trợ gửi tới —— 【Độ xứng đôi của Phermone là 93%. 】 Cũng không biết là do lão già nào tìm được, nhưng có thể tìm được người có độ xứng đôi với anh cao như thế. Thật là làm khó lão rồi. Lục Hi Cảnh trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại không thể hiện điều gì. Cơm nước xong xuôi, Lục Hi Cảnh dẫn người vào một phòng dành cho khách trên tầng hai, cũng không quan tâm căn gian phòng dành cho khách đã rấti lâu rồi không có ai dọn dẹp. Liên Hạo đỏ mặt ngẩng đầu, theo động tác lại lộ ra một chút hương hoa hồng thơm ngào ngạt. Giọng nói của cậu ta khẽ ngọt ngào và mềm mại: “Thật sự cám ơn ngài, chờ em tìm được chỗ ở sẽ lập tức rời đi.” “Ừ.” Lục Hi Cảnh thất thần, đáp lại một tiếng rồi đi ngay. Đúng là nháy mắt với cho người mù. ————————————- Góc nhìn Lão Lục còn có hai chương…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]