Giữa trưa thứ hai đầu tuần, Ngô Tụng lại chạy đến trường đại học của Phương Tứ đòi cậu mời hắn ăn món lẩu bún ốc mà hắn ngày nhớ đêm mong. “Không phải chứ, thật sự là một chút phản ứng cũng không có??” Ngô Tụng vừa ăn bún vừa hóng hớt. Phương Tứ hoàn toàn không có tâm tư ăn uống, ăn được hai miếng liền buông đũa xuống. “Đừng mà, cậu đừng buồn nữa……” Ngô Tụng an ủi: “Chẳng phải anh ta cũng nhắc nhở cậu không được cắm sừng anh ta rồi mà. Điều này cũng có thể coi là một loại thành công. Cũng có lẽ là do bản thân anh ta hơi kiệm lời nên cách biểu đạt có chút đặc biệt…..” “Đúng! Chính là như vậy, bình thường không phải anh ta cũng là kiểu người mặt lạnh sao? Kỳ thật là đang tức giận nhưng lại không chịu biểu lộ ra ngoài……” Ngô Tụng càng nghĩ càng cảm thấy mình nói đúng. “Cậu mới là đồ mặt lạnh!” Phương Tứ nhíu mày. “Này, này! Đây chỉ là một phép so sánh thôi…… Là tớ sai, phương pháp này cũng không thực sự thích hợp để áp dụng trên người anh ta. Đối với anh ta, tớ còn quá trẻ con, hơn nữa loại sóng to gió lớn như này người như anh ta đương nhiên đã trải qua, sẽ hiểu được cách thức che giấu cảm xúc của bản thân. Cậu nghe lời tớ, đừng buồn nữa.” Ngô Tụng chân thành an ủi một cách vụng về. Nhưng Phương Tứ nghĩ một lát, cảm thấy cũng có chút hợp lý, thế là lại lần nữa thổi bùng lên sự tự tị trong lòng cậu. Chỉ là chút tự tin nhỏ nhoi này đã bị dập tắt hoàn toàn vào ngay ngày thứ sáu. Phương Tứ đứng ở huyền quan, mới vừa vui vẻ gọi một tiếng “Tiên sinh”, từ phía sau Lục Hi Cảnh xuất hiện một Omega thật xinh đẹp, trên mặt còn có vết thương, yếu ớt động lòng người, cất tiếng chào hỏi cậu. “Xin, xin chào……” Phương Tứ ngơ ngẩn nhìn Omega này, nhất thời, cậu không kiểm soát được muôn vàn suy nghĩ hỗn loạn chạy qua trong tâm trí. “Đã nấu cơm chưa?” Lục Hi Cảnh hơi chau mày, có vẻ bất mãn việc Phương Tứ thất lễ như vậy. “Xong rồi ạ.” Phương Tứ lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nghiêng người nhường đường cho tiên sinh cùng Omega kia bước vào trong. “Vậy thì tốt quá, em sắp chết đói mất rồi.” Giọng nói của Omega vừa ngọt ngào vừa trong trẻo, mỗi một câu nói cứ như là đang làm nũng Phương Tứ có chút hoảng loạn, bởi vì cậu chỉ làm cơm cho hai người ăn, thế là liền nói dối: “Em đã ăn rồi nên em sẽ lên gác trước ạ” Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy đi. Lục Hi Cảnh gọi cậu lại, nhưng khi Phương Tứ quay đầu lại cũng chẳng dám liếc mắt nhìn một cái mà chỉ cúi đầu: “Có chuyện gì sao ạ?” Lục Hi Cảnh ngừng một chút, rồi mới nói: “Cậu ta sẽ ở lại đây vài ngày.” “Làm phiền rồi ạ.” Âm thanh của Omega kia mang theo vẻ vui sướng. Phương Tứ gật đầu lấy lệ rồi bước thật nhanh về phòng cứ như chạy trốn. Từ ngày bước vào căn biệt thự nhỏ này, Phương Tứ đã rất lâu rồi không còn cảm giác bị đói khát. Cơn đau được hình thành do chiếc bụng đói cồn cào lập tức kéo cậu quay trở lại căn phòng nhỏ ở nhà họ Phương ngày ấy. Cuộc sống như mơ trước nay chưa từng có diễn ra trong gần một năm đổ lại đây quá vui vẻ và thoải mái. Phương Tứ dường như đã hoàn toàn thoát ly khỏi bóng ma năm đó, thoát ly khỏi gia đình nhà họ Phương kia. Nhưng thực tế thì sau ba tháng nữa, cậu sẽ lại cô đơn lẻ loi một mình. Cậu thực sự chỉ khách dừng chân qua đường trong một khoảng thời gian ngắn ngủi của căn biệt thử nhỏ này. Đến cuối cùng, tiên sinh vẫn không thể thuộc về một mình cậu. Cậu chỉ nhận được sự đồng cảm và thương hại của tiên sinh, chứ chưa bao giờ có được tình yêu của anh. Phương Tứ cắn chặt môi dưới, sợ không cẩn thận sẽ vô tình lộ ra tiếng khóc nức nở của mình. Cậu gục xuống bàn khóc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nước mắt lưng tròng viết thêm mấy dòng vào cuốn sổ nhật ký nhỏ. Đêm đó, Phương Tứ theo thói quen định ngủ trên mặt đất trong phòng ngủ tầng ba. Cậu dùng chăn che kín lại khuôn mặt mình, không dám để tiên sinh thấy đôi mắt vì khóc nên đã sưng húp. …… Theo lẽ thường do buổi sáng thứ hai phải quay về trường học, Phương Tứ ngồi xe để về từ buổi chiều chủ nhật. Cậu âm thầm kì vọng, khi cậu trở về nhà vào cuối tuần, có lẽ Omega kia đã rời đi rồi. Vì thế, Phương Tứ vẫn luôn ở trường, đợi cho tới tận cuối tuần mới về nhà. Đáng tiếc, mọi việc cũng không như cậu mong muốn. Khi Phương Tứ lại một lần nữa trở lại biệt thự, Liên Hạo lúc này đang trò chuyện với chú làm vườn ở ngoài vườn, còn thỉnh thoảng chọc chú ấy đến mức cười ha ha. “Anh Tứ đã về rồi?” Liên Hạo nhìn cậu, vui vẻ vẫy tay thật mạnh về phía cậu. Phương Tứ gật đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ừm. Xin chào. Chào chú.” Cậu chạy vội trở về phòng, sợ bản thân mình lại làm ra một hành động thất lễ. Phương Tứ không tự chủ được so sánh mình cùng với Liên Hạo —— Xinh đẹp hào phóng, hoạt bát rộng rãi, dí dỏm đáng yêu, Liên Hạo hệt như một mặt trời nhỏ không có khuyết điểm, chiếu sáng một Phương Tứ tối tăm ảm đạm, đầy khuyết điểm. Tất cả các Alpha đều sẽ không cần nghĩ ngợi mà lựa chọn cậu ta chứ không phải mình, kể cả tiên sinh cũng vậy. Phương Tứ bi ai đưa ra kết luận. …… “Em dọn về tầng hai ngủ đi.” Giọng điệu của Lục Hi Cảnh đều đều nói với Phương Tứ đang nằm co ro trên chiếc giường nhỏ. “Dạ?” Phương Tứ sửng sốt vài giây mới có phản ứng. À, hóa ra là tiên sinh muốn đuổi mình đi rồi. Cũng đúng, mình ngủ lại chỗ này sẽ làm Omega mà tiên sinh thích hiểu lầm. Mình thật ngốc! Sao lúc trước lại không nghĩ đến điều này chứ? Sao có thể ích kỷ một cách ngốc nghếch như vậy chứ? Phương Tứ vừa ở trong lòng cực kỳ tự trách chính mình vừa thu dọn giường đệm gọn gàng. Nhưng hốc mắt không tự chủ được mà đỏ bừng, chỉ cần hơi chớp mắt một cái là có thể rơi xuống một giọt nước mắt lớn. “…… Tôi về quá muộn, sẽ làm phiền tới em.” Lục Hi Cảnh vội vàng giải thích. Tiên sinh thật tốt bụng, còn lưu lại cho mình một cái bậc thang,. Rõ ràng là mình sai, đáng lẽ ra là mình phải dọn đi từ trước chứ không nên để tiên sinh mở lời. Phương Tứ ôm chăn gối của mình, muốn nói tiếng cảm ơn với tiên sinh: “Cảm ơn”, nhưng lại không thể nói thành lời. Như thể là đang bị cái gì đó bóp chặt lấy yết hầu, khiến cậu không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, đến thở cũng không nổi. Cậu cảm thấy nghẹt thở và đau đớn từ sâu thẳm trái tim đang lan dần trong từng ngóc ngách tế bào trên cơ thể. Cậu ép buộc bản thân mình phải nhấc chân rời khỏi căn phòng này. Cậu sợ là nếu mình còn nán lại thêm phút giây nào nữa, sẽ không kìm chế được bản thân quỳ xuống cầu xin tiên sinh cho cậu ngủ lại đây một đêm cuối cùng. Bởi vì…… cậu đã có cảm tình với chiếc ghế băng mà ngài Lục đặc biệt mua cho. …… Cuối tuần, Phương Tứ nhận được một cuộc điện thoại do Phương Huy gọi tới. Nội dung chỉ có một câu: “Chiều nay, về nhà một chuyến.” Vẫn là giọng điệu ra lệnh mà Phương Huy hay dùng. Đây là cuộc gọi đầu tiên từ nhà họ Phương trong vòng gần một năm nay. Nhất thời cảm giác hoảng sợ nổi lên từ tận đáy lòng của cậu, cuộc điện thoại này dường như là để nhắc nhở cậu rằng: “Một khi đã là giấc mộng thì sẽ có ngày phải tỉnh lại. Cho dù có không nguyện ý đến thế nào đi chăng nữa, giấc mộng cũng chẳng thể nào thành hiện thực được.” Hôm nay Liên Hạo muốn ra ngoài mua đồ, cho nên bác tài xế cũng không thể chở cậu, Phương Tứ đành phải tự mình ngồi xe buýt tới nhà họ Phương. Phương Tứ mới vừa bước vào cửa đã bị quản gia nhà họ Phương mời tới phòng làm việc. Phương Tứ mới vừa đẩy cửa đi vào đã bị Phương Huy mắng cho một tràng: “Sao mày lại về muộn như thế, đây là muốn để tao phải chờ mày phải không?! Cánh cứng rồi! Lên làm Lục phu nhân thì không thèm để tao vào mắt nữa nhỉ?” “Con xin lỗi, là do con ngồi xe buýt tới……” Phương Tứ đứng cúi đầu ở cửa, cơ thể theo bản năng cứng đờ run rẩy hệt như đã lập trình sẵn trong tiềm thức. “Lục Hi Cảnh thậm chí còn không cho mày nổi một chiếc xe?” Lửa giận trong lòng Phương Huy càng tăng cao, “Mẹ kiếp, mày quả đúng là phế vật! Đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có thể khiến nó yêu thích? Đã thế lại còn để nó mang một Omega khác về nhà? Tao còn cần mày làm gì nữa hả?!” Mỗi một câu Phương Huy nói đều như là một đòn trí mạng khiến cậu đau đớn vô cùng, thậm chí còn thề không đánh cậu tới mức thương tích đầy mình thì không cam lòng bỏ cuộc. Phương Tứ liền đứng yên ở đó, không nói lời nào, cố gắng trống chọi lại những lời nói cay nghiệt, xuyên thấu tim gan đó “Nuôi mày nhiều năm như thế, ăn không uống không của tao lâu như vậy, cũng chẳng đóng góp được điều gì cho cái nhà này!” Phương Huy càng nói càng tức, tiện tay cầm cái gạt tàn thuốc nằm cạnh tay phải dùng sức ném mạnh —— Phương Tứ né tránh theo bản năng. Thấy cậu né tránh, Phương Huy càng thêm cáu kỉnh. Khóe mắt ông ta nứt ra, lông tóc dựng ngược*, như là một viên đạn pháo phóng về phía Phương Tứ. Đồng thời còn phóng ra Phermone có tính áp chế, ông ta giơ tay, tát cậu một cái bạt tai cực kỳ vang dội. *Trong nguyên tác là “Xung quan ti liệt”: là thành ngữ, ý chỉ sự tức giận tột độ, được mô tả là khóe mắt bị tách ra, mắt mở trừng trừng và lông tóc dựng đứng. Alpha chỉ cần tát một nhát là có thể đánh Phương Tứ ngã xuống đất. Má phải lập tức bắt đầu sưng đỏ mảng lớn, khóe miệng còn chảy ra máu, thoạt nhìn thảm thương thật sự. Phương Huy thở phì phò, chỗ gan bàn tay* vẫn còn tê dại. Phương Tứ nhìn gương mặt đáng sợ của ông ta một cách kinh hãi. Sau một phút bốc đồng, ông ta nhớ ra người này vẫn là Lục phu nhân. Ông ta nhíu mày thật chặt, có chút hối hận vì sao bản thân lại đánh vào một nơi lộ liễu như vậy chứ. *Gan bàn tay: Phần nằm giữa ngón trỏ và ngón cái. Còn gọi là eo bàn tay, hổ khẩu. “Cút! Mau đuổi Omega đó đi đi! Chút việc nhỏ này không cần tao phải dạy mày chứ?” Phương Huy ưỡn bụng nhìn xuống Phương Tứ từ trên cao. Phương Tứ bò dậy một cách khó khăn, rời đi mà không nói tiếng nào. Mình tuyệt đối sẽ không quay trở về nơi này nữa Phương Tứ âm thầm hạ quyết tâm. Chờ sau khi Phương Tứ rời đi, Phương Huy lập tức gọi điện thoại mời Lục Hi Cảnh ăn cơm tối nay. Ông ta muốn ngăn cản anh trông thấy Phương Tứ bị thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]