Vào nhà, đối diện với Phương Tứ, Lục Hi Cảnh vô thức dỡ xuống toàn bộ lệ khí.
Lục Hi Cảnh kéo Phương Tứ ngồi trên sô pha, rót cho cậu một ly nước ấm, lại lấy chăn nhỏ đắp lên đùi cậu.
Phương Tứ ôm cốc nước ấm, cúi đầu, nước mắt khống chế không được mà rơi xuống.
“Sợ không?” Lục Hi Cảnh cố tình nói chậm lại, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Phương Tứ vẫn cúi đầu không nhìn anh, cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Giận tôi sao?” Lục Hi Cảnh dùng khăn giấy lau vài giọt nước mắt cho Phương Tứ, “Thật sự tin tôi ở bên ngoài có nuôi mấy phòng khác à?”
Phương Tứ cuối cùng cũng lắc đầu, nhưng vẫn không chịu nhìn Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh cả đời này không am hiểu nhất chính là dỗ người khác, tức thời không biết nên làm sao. Thế là bế ngang người lên đặt ở trên quầy bar, dùng tay nâng cầm Phương Tứ, bắt ép cậu phải nhìn mình: “Về sau nếu xảy ra sự việc tương tự ngày hôm nay liền lập tức gọi điện thoại cho tôi…..”
Về sau? Sẽ còn có về sau nữa sao? Thời hạn kết hôn giữa hai người chỉ còn lại chưa đến tám tháng. Phương Tứ hiểu rõ những lời Lục Tốn nói là đúng. Cậu chỉ là một đứa con hoang bị bắt ép cống nạp cho Lục Hi Cảnh, là một Lục phu nhân giả mạo, chỉ là hết thảy chuyện này thật sự là vô cùng khó nói với người khác. Cậu cảm thấy vô cùng khổ sở. Mà cảm xúc này không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-hoa-huong-duong/397075/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.