20
Tinh Đồng vừa dứt lời thì cửa mở ra, Bỉnh Đường bước vào.
Ta không biết vẻ mặt hắn ra sao, chỉ nghe thấy hắn cười nói: "Tinh Đồng, ngươi ra ngoài trước đi. Ta và Thừa Ý muốn nói chuyện riêng."
Ta không dám quay đầu nhìn hắn, cả người cứng đờ: "Tinh Đồng! Ngươi không được đi!"
Tinh Đồng làm thủ thế xin lỗi với ta, sau đó chân như thoa dầu chạy bay ra bên ngoài, không những thế còn tri kỷ đóng kín cửa.
Ta im lặng nghiến răng, thầm nghĩ: Nguyên Tinh Đồng - ngươi chết chắc rồi.
Khóe mắt thấy Bỉnh Đường đi về phía mình, ta tính cử động người nằm xuống. Thế nhưng cánh tay đau nhức làm không nổi, cuối cùng đành phải lấy gối che mặt, bịt tai trộm chuông: "Ta ngủ rồi, ngươi đừng nói chuyện với ta."
Ta cảm giác có lực kéo gối ra nên quật cường níu chặt. Đối phương cũng dừng lại, không cố kéo bằng được.
Ta nghe thấy hắn thở dài: "Ta còn tưởng Thừa Ý khóc vì giận ta thật, trong lòng áy náy không thôi, cứ đau đáu mãi. Hiện tại biết Thừa Ý khóc là do đau tay, ta lại càng thêm áy náy. Nếu không phải vì ta khiến Thừa Ý tức giận, cánh tay Thừa Ý sẽ không đau."
Ta rầu rĩ nói: "Tiểu tử ngươi biết sai rồi thì tốt."
"Về việc cố gia chủ dự đoán tương lai của Thừa Ý, ta cũng biết vài chuyện. Thừa Ý muốn nghe không?"
Nghe xong câu này, ta lập tức không thấy xấu hổ nữa, vội vàng buông gối xuống, gấp gáp hỏi: "Ngươi biết à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-ghi-thu/3648006/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.