Hai người tiếp tục luyện tập thêm khoảng nửa tiếng, sắc trời dần dần tối lại. Hứa Ngạn dừng tay nhìn đồng hồ, đến giờ ăn tối rồi. Sau khi chào tạm biệt Ngôn Kỳ và Diệp Dương, cậu ta thu dọn cặp sách rời khỏi phòng học âm nhạc, đi căn tin ăn cơm.
Diệp Dương nhìn cậu ta ra ngoài, quay đầu lại thấy Ngôn Kỳ còn đang cúi đầu làm bài tập, hình như không có ý định trở về. Hắn cũng không quấy rầy cậu mà một mình luyện đàn thêm chút nữa.
Ánh sáng vàng ấm áp lúc mặt trời lặn chậm chạm từ cửa sổ bên trái ngã sang phải, trong phòng càng lúc càng tối, Diệp Dương lật một trang nhạc phổ, nửa bên kia của chiếc ghế đột nhiên trầm xuống. Hắn quay đầu sang xem thử thì thấy Ngôn Kỳ đã ngồi xuống bên cạnh mình.
"Sao thế?" Diệp Dương cười nhẹ hỏi cậu, sau đó lại đặt tay lên phím đàn.
Hai người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, rất hiểu ý nhau, không cần cố tình quan tâm thăm hỏi đối phương, nên có im lặng ngồi chung với nhau cũng không cảm thấy xấu hổ. Thấy Ngôn Kỳ giơ tay, Diệp Dương lập tức hiểu ra:
"Cậu muốn học à?"
Ngón tay Ngôn Kỳ thon dài, lại càng mảnh khảnh tinh xảo hơn so với Diệp Dương, nhưng khớp xương cũng rõ ràng xinh đẹp. Cậu đã biết những kiến thức cơ bản, tuy không thể đàn ra giai điệu tuyệt vời nhưng vẫn đi đúng theo nhạc phổ. Chỉ là đôi lúc đàn sai, cậu lại vô tình hay cố ý chạm vào tay Diệp Dương.
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-gheo-nhau-cua-a-a/3517169/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.