Ngôn Kỳ không nói lời nào, cậu có linh cảm mơ hồ là cái gì đó sai sai, nhưng không thể xác định được sai ở đâu.
Còn chưa kịp nghĩ sâu thêm, Diệp Dương đã nắm bả vai cậu, xoay cậu về hướng cửa phòng ngủ:
"Nói xong rồi thì đi ngủ tiếp đi."
Ngôn Kỳ: "Ờ ờ."
Cậu có cảm giác hình như mình bị con chó này lừa cái gì đó.
Ngày kế tiếp họ thức dậy đã gần trưa.
Ngôn Kỳ vào phòng tắm đánh răng, cậu ngậm bàn chải rồi bước ra nhìn lướt qua các món ăn được dọn sẵn trên bàn, sau đó nghe Tô Dư Mân nói:
" Kỳ à, con bắt Diệp Dương ngủ ngoài phòng khách, không phải là hơi quá đáng sao?"
Ghế sô pha đối với một thanh niên cao 1m87 mà nói, thật sự là chật chội khủng khiếp, Diệp Dương tối hôm qua không ngủ ngon, giờ đang nằm ngủ bù trong phòng.
Ngôn Kỳ trở lại phòng tắm để nhổ bọt kem, súc miệng, rồi mới trở vào bếp giúp Tô Dư Mân, vừa nhặt rau vừa nói:
"Cậu ấy chen chúc với con cũng không thể ngủ ngon được."
"Lần sau vẫn nên kê thêm một cái giường nữa, nếu ba mẹ thấy phiền thì đưa ga nệm để con tự trải ạ."
Tô Dư Mân cười cười:
"Mấy giờ hai đứa lên xe?"
"8 giờ ạ."
"Được, vậy mẹ làm bữa tối sớm để tụi con đi sớm một chút."
Tô Dư Mân đảo xạng sau đó hơi dừng lại hỏi:
"Tụi con có từng về lại căn nhà cũ của chúng ta ở Bạch Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-gheo-nhau-cua-a-a/2612708/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.