Chương trước
Chương sau
Ngôn Kỳ nhướng mày, cậu đoán cô gái này đã nhìn thấy cảnh vừa rồi, nên lạnh nhạt giải thích với cô:

"Cậu ta đang trong kỳ nhạy cảm."

Alpha trong kỳ nhạy cảm điên cuồng đến mức nào, họ đều đã phổ cập đầy đủ trong lớp học sinh lý rồi, Ngôn Kỳ cảm thấy mình không cần phải nói nhiều nữa.

Tiết Lâm nhìn cậu, lại nhìn Diệp Dương, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười quỷ dị, cô che miệng tựa như sợ bị phát hiện, xoay người chạy nhanh ra ngoài.

Ngôn Kỳ cảm thấy cô ấy có gì đó không ổn, nhưng cậu không tò mò thêm, chỉ rửa tay hai lần rồi mở nắp thuốc ngăn ngừa tiêm cho Diệp Dương.

Sau khi tiêm xong cậu vỗ nhẹ vào cánh tay hắn:

"Về ký túc xá thôi."

Các học sinh trong tòa ký túc xá bây giờ đều ở trên sảnh vũ hội, trên đường đi họ không gặp bất kỳ ai khác, nên cũng không mất nhiều thời gian để trở về.

Nhưng vừa bước vào ký túc xá, Ngôn Kỳ lại ngửi thấy mùi tin tức tố của rượu Tequila nồng nặc của hắn ___ thuốc ngăn ngừa chỉ tồn tại được một lúc thì đã hết tác dụng.

Tin tức tố nóng nảy kia khuếch tán ra ngoài, lấp đầy ký túc xá lan rộng xung quanh với tốc độ chóng mặt.

Ngôn Kỳ giơ tay ấn nhẹ ấn đường, không biết phải làm gì với tên này.

Lỗ thủng trên tường ký túc xá lần trước đã được sửa lại, đường chấp vá sơ sài, chỉ cần chạm nhẹ một chút là lớp bột trét trên bề mặt lập tức bong ra.

Tên này lát nữa mà nổi điên, đấm một đấm chắc là thủng tường mất.

Ngay cả khi đưa hắn đến bệnh viện, tiêm hai ống thuốc an thần cũng như muối bỏ biển.

Nhưng cũng không thể thật sự nhốt hắn giống những người điên được.

Ngôn Kỳ quay đầu lại nhìn kỹ, phát hiện con ngươi Diệp Dương đen lạ thường, xung quanh có thể thấy tơ máu đỏ tươi giăng kín.

Tên này ngày thường mặt mũi vốn đã sắc bén, trong kỳ nhạy cảm càng trở nên đáng sợ hơn, giống như một con báo có thể vồ lấy cậu bất kỳ lúc nào.

Làm cho người khác tránh né, sợ hãi theo bản năng.

Có điều Ngôn Kỳ cũng là Alpha, vì vậy cậu không sợ, cậu chỉ lo lắng cho tình trạng lúc này của Diệp Dương.

Tin tức tố không ổn định, có lẽ hắn sẽ cảm thấy rất đau đớn.

Ngôn Kỳ đỡ Diệp Dương lên giường, tự cởi chiếc áo khoác trắng trên người đặt ở sau ghế, sau đó cúi người cũng giúp Diệp Dương cởi áo khoác đặt cạnh áo của cậu.

Cậu nghĩ một lát rồi chỉnh gối đầu Diệp Dương cao lên, dùng ngón tay vòng ra sau gáy, nhẹ nhàng xoa bóp tuyến thể của Diệp Dương.

Ngôn Kỳ cảm thấy mát xa trấn an như thế này chắc cũng sẽ có chút tác dụng.

Ngôn Kỳ ngồi trên mép giường, Diệp Dương vươn hai tay ôm eo rồi vùi mặt vào cổ áo cậu.

Sau đó Ngôn Kỳ nhận ra tên này đang dùng răng để cởi cúc áo sơ mi của mình.

Cậu nghĩ loại đụng chạm này có thể giúp hắn phân tâm phần nào, nên để mặc hắn làm bừa.

Cho đến khi ba chiếc cúc áo trên xương quai xanh bị cởi hết, tên điên này bắt đầu liếm cắn làn da trần của cậu.

Ánh đèn lấp lánh từ sảnh vũ hội bên ngoài ký túc xá chiếu vào, lúc vào cửa cậu có thể nhìn thấy mờ mờ, cho nên Ngôn Kỳ mới không bật đèn.

Bây giờ cậu mới nhận ra ký túc xá khá tối.

Cả tòa nhà đều im ắng, chỉ còn lại hơi thở, nhịp tim của bọn họ. Mỗi một tiếng thở dốc hay mỗi cử chỉ nhỏ Diệp Dương vang lên bên tai cậu, đều cực kỳ rõ ràng.

Ngôn Kỳ nắm chặt những ngón tay trên ga giường, tạo thành những nếp nhăn xoắn vào nhau trên mặt vải.

Xoắn xuýt tê dại giống hệt lòng cậu bây giờ.

Trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, sẽ không bị người khác nhìn thấy, Ngôn Kỳ cũng không vội vàng đẩy hắn ra.

Cậu cụp mắt nhìn vào mái tóc đen nhánh đẫm mồ hôi của Diệp Dương.

Tên này điên cũng thôi đi, điên mà cũng điên đến âu yếm như vậy.

Hắn hôn cậu thật tinh tế, thật dịu dàng, ở ký túc xá tối tăm chỉ có hai người họ, giống như cả hai đang lén lút yêu đương.

"Hưm."

Bên gáy đột ngột truyền đến cảm giác đau xót.

Cậu nghe thấy Diệp Dương ủ rũ kêu một tiếng:

"Kỳ ơi."

Ngôn Kỳ cuối đầu nhìn vào đôi mắt của Diệp Dương.

Con ngươi hắn đen thăm thẳm, chất chứa những cảm xúc tối tăm không thấy rõ.

Khát khao, kiềm hãm, ham muốn và khắc chế mâu thuẫn lẫn nhau đầy phức tạp, khuấy động như sóng dữ gầm dưới lòng biển.

Ngoài ra còn có một chút ghen tị không thể nhận thấy, còn cả cảm giác tủi thân khi bị lãng quên.

Tựa như trẻ con, tức giận rằng khi đang hôn hắn mà cậu lại nghĩ đến việc khác.

Tại sao Diệp Dương lại có loại cảm xúc này?

Là cảm xúc quấy phá bộc phát trong kỳ nhạy cảm, hay là kỳ nhạy cảm đang khuếch đại cảm xúc ban đầu của hắn.

Ngôn Kỳ không có cách nào nghĩ tiếp nữa, cậu nhắm mắt lại rồi bóp gáy Diệp Dương, nhẹ nhàng nói:

"Muốn cắn thì cắn sâu một chút, đừng chịu đựng."

Giờ đây đầu óc cậu rối bời, cậu không thể hiểu được suy nghĩ của mình, chỉ muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.

Diệp Dương im lặng ôm lấy cậu, mở miệng.

Đau đớn, cơn đau lại càng khuếch tán dữ dội khi tin tức tố tràn vào vết cắn.

Khác với triệu chứng giống như kỳ nhạy cảm lần trước, tin tức tố kỳ nhạy cảm thực sự của Diệp Dương hưng phấn hơn, trấn áp cậu như mãnh thú, cũng hệt sóng dữ.

Ngôn Kỳ gần như dùng toàn bộ sức lực để chống lại tin tức tố của Diệp Dương, không thể cử động, nhẫn nại cực hạn. Đuôi mắt cậu đỏ lên, giống như bị loại rượu mạnh kia hung đến say mèm. Chợt cậu phát hiện những ngón tay thon thả của ai đó đang vén vạt áo mình.

Cả người Ngôn Kỳ run lên, mở mắt ra.

Cổ họng cậu phát ra một tiếng thật khẽ.

Các giác quan của Ngôn Kỳ sụp đổ trong chớp mắt.

Điên rồi.

Ngôn Kỳ chỉ có duy nhất một suy nghĩ này.

Đến tận khi Diệp Dương nhả ra, khóe mắt Ngôn Kỳ thoáng nhìn thấy tên điên đó đang đặt tay lên thắt lưng cậu.

Ngôn Kỳ như sực tỉnh, đột nhiên đẩy Diệp Dương ra, túm lấy cổ hắn "ầm" một phát, đẩy hắn ngã thật mạnh.

Đôi mắt đỏ ngầu của Diệp Dương đã nhạt đi, hưng phấn trong thời kỳ nhạy cảm cũng dần dần ổn định lại, hắn chỉ yên lặng nhìn cậu, không phản kháng dù chỉ một chút.

Tựa như có ý định bất chấp tất cả.

Ngôn Kỳ vung nắm đấm trước mặt hắn, nhưng hắn không nhắm mắt lại.

Diệp Dương liếm môi, trong miệng còn có mùi Muối Biển cam Quýt nhàn nhạt.

Trong giây phút đó hắn chỉ nghĩ.

Nếu như Kỳ thật sự đánh hắn, vậy thì đánh mạnh một chút, đánh cho hắn tỉnh táo lại càng tốt.

Giấc mộng này của hắn mơ lâu quá rồi, lâu đến hoàn toàn phát điên.

Nhưng Ngôn Kỳ lại không đánh hắn.

Nắm tay nổi gân xanh dừng lại trước mặt hắn chưa đầy hai mi li mét, nắm chặt, rồi thả ra.

Diệp Dương nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Ngôn Kỳ, nhìn thấy mồ hôi từ ngọn tóc nhỏ xuống, trượt qua sống mũi, môi, yết hầu, nhỏ xuống cổ áo sơ mi xộc xệch, cuối cùng trượt vào lồng ngực cậu.

Chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi thít chặt vào da thịt, thấy rõ từng thớ cơ của cơ thể.

Mãi cho đến khi dục vọng điên cuồng do kỳ nhạy cảm phóng đại biến mất, Diệp Dương mới ý thức rõ ràng được mình đã làm gì, yết hầu hắn khẽ trượt sau đó cụp mắt nói:

"Kỳ, xin lỗi cậu."

Ngay cả khi nói lời xin lỗi, dục vọng vẫn còn đọng lại trong giọng nói của hắn không thể che dấu.

Truyền vào tai Ngôn Kỳ lúc này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.

Cậu thu nắm đấm lại, vừa chỉ vào Diệp Dương vừa gật đầu:

"Được lắm, Diệp Dương cậu được lắm!"

Ngôn Kỳ giận đến mức trong một lúc không biết nên mắng gì.

Cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, đứng dậy bước vào phòng tắm.

Cậu không chỉnh nhiệt độ nước, còn bật vòi hoa sen ở mức tối đa.

Ngôn Kỳ nhìn xuống, vào lúc này không biết mình nên tức giận hay xấu hổ.

Tóm lại thì tất cả đều là việc tốt của Diệp Dương.

Gan của tên điên này thật sự cũng lớn lắm.

Còn dám giở trò lưu manh với cậu.

Ngôn Kỳ nhắm mắt lại, đưa tay vuốt mái tóc ướt, lại nghe thấy Diệp Dương đứng ở góc khuất bên ngoài cửa phòng tắm, giơ tay gõ gõ cánh cửa chưa kịp đóng gọi tên cậu.

Giọng nói có chút run run khó nhận thấy.

Ngôn Kỳ bỗng nhớ lại khoảng thời gian bọn họ không nói chuyện với nhau nữa tháng kia, Diệp Dương nhờ bạn học chuyển cho cậu một mảnh giấy.

Kỳ à, đừng lơ tôi mà.

Giống như thật sự sợ cậu sẽ bỏ rơi hắn.

Ngôn Kỳ chậm rãi mở mắt ra, nhanh chóng thoát sạch cúc áo rồi cởi áo đặt lên bồn rửa mặt, đi tới đóng cửa phòng tắm lại.

Lúc khép cửa lại cậu lạnh lùng nói:

"Cậu đi đi."

Cậu không đợi Diệp Dương phản ứng, giơ tay khóa cửa lại, xoay người đứng dưới vòi hoa sen.

Nước lạnh dội xuống đầu, chảy dọc từ đỉnh đầu nóng bừng theo xuống gương mặt.

Nhiệt độ cơ thể giảm xuống, tà hỏa của Ngôn Kỳ biến mất theo, sự tỉnh táo cũng dần dần trở lại.

Giữa tiếng nước chảy ào ào, cậu nghe thấy tiếng ai đó ngoài kia đóng cửa đi ra ngoài.

Trong ký túc xá chỉ có hai người vậy đương nhiên là Diệp Dương rời đi.

Âm nhạc của vũ hội trong khuôn viên bên ngoài ký túc xá đã dừng lại, chắc là gần kết thúc.

Ngôn Kỳ nhớ rằng thời gian kết thúc là mười giờ tối.

Đã muộn như vậy rồi, Diệp Dương muốn đi đâu?

Cậu bảo Diệp Dương đi, cũng không phải thật sự muốn hắn rời khỏi ký túc xá.

Cậu nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy trên mặt đất, vô thức tự hỏi liệu có phải Diệp Dương đang đi tìm người mình thích rồi không.

Ngay sau đó, khi lý trí trở lại, Ngôn Kỳ có linh cảm mơ hồ xuất hiện trong khoảng thời gian này.

Diệp Dương nói rằng người hắn thích cung Bọ Cạp, là nam sinh và là một Alpha.

Hơn nữa, đã thích người đó từ rất lâu rồi.

Kết nối lại với những gì hắn làm với cậu tối nay.

Dù cho Ngôn Kỳ không phải kẻ tự kỷ gì đó, những cậu cũng không khỏi có một ý nghĩ.

Người mà Diệp Dương thích, có khả năng...

Là cậu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.