Chương trước
Chương sau
Bị Ngôn Kỳ véo một cái, Diệp Dương khẽ cụp mắt, sau đó lại mở to nhìn cậu. Hắn cố đè khóe miệng xuống, nhưng vẫn lộ ra một chút ý cười:

"Giờ nhìn mặt tôi vui lắm đúng không?"

"Biết là tốt rồi." Ngôn Kỳ cười theo, buông tay ra.

Một nhóm người mới đến ngồi bàn bên cạnh, Diệp Dương ngửi thấy bên đó có mùi khói, hắn đứng dậy đi tới quầy Bar định mượn điều khiển tăng độ thông gió lên.

Trong lòng hắn biết rất rõ Ngôn Kỳ quan tâm hắn như thế nào, không cần dùng cách ghen để biểu đạt tình cảm của họ.

Nhưng biết cậu ghen vì mình, nói hắn không vui vẻ thì là nói xạo.

Xạo tới mức không thể nào xạo hơn.

Nhân viên phục vụ đang tìm điều khiển cho hắn, bỗng có một bàn tay đặt lên vai Diệp Dương.

Hắn quay đầu nhìn, nụ cười trên môi cũng chậm rãi biến mất.

"Cậu chỉ có một mình thôi à?" Người bắt chuyện cầm điếu thuốc trên tay phải, chậm rãi nhả khói.

Trong nháy mắt Diệp Dương lui về sau một bước, bàn tay trên vai cũng bị hắn hất ra.

"Không quen mùi khói thuốc à?" Người đến làm quen dường như phát hiện ra điều gì đó mới lạ:

"Thật là non nớt nha anh đẹp trai."

Diệp Dương cau mày, nhận điều khiển từ người phục vụ lập tức xoay người rời đi.

"Anh đẹp trai đừng đi mà, cho xin cách liên hệ đi mà."

Người kia hét lên sau lưng Diệp Dương nhưng hắn làm như không nghe thấy.

Khi trở về bàn thấy Ngôn Kỳ đang nói chuyện với Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn, dường như không thấy chuyện lúc nãy.

Diệp Dương thở phào một hơi, chỉnh quạt thông gió xuống hai mức, rồi đứng bên cạnh chứ không ngồi xuống ngay.

Ngôn Kỳ nhướng mày liếc hắn:

"Sao không ngồi xuống?"

"Vừa rồi bên kia có người hút thuốc, tôi đứng đây cho mùi tản đi bớt."

"Ngồi đi, ai không biết còn tưởng là cậu bị phạt đứng đấy." Ngôn Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay với hắn:

"Qua đây."

Diệp Dương lúc này mới chịu ngồi vào, hắn còn cố ý giữ khoảng cách với cậu.

Nhưng người kia lại đặt tay lên vai hắn kéo mạnh tới. Diệp Dương mất thăng bằng suýt chút nữa ngã vào người cậu, khi hắn lấy lại bình tĩnh thì ngửi thấy mùi Muối Biển Cam Quýt trên người cậu.

Được bao bọc bởi tin tức tố của Alpha, nếu là một Omega, sẽ tạo ra cảm giác an toàn thân quen mãnh liệt, nhưng nếu là một Alpha khác, cảm giác đó lại như đang bị khiêu khích.

Bản năng Alpha trong cơ thể Diệp Dương khó có thể áp chế được.

Hắn chống lại ý nghĩ phản kháng, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, mãi đến khi Ngôn Kỳ thu tay về mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa ống tay áo lên ngửi thử thì đã không còn ngửi thấy mùi khói thuốc trên người nữa.

Diệp Dương nghiêng người nhích lại gần Ngôn Kỳ chút nữa.

Cậu dựa vào ghế sô pha nhìn hắn trong chốc lát, nhưng không nói gì.

"Anh Diệp." Đàm Kiệt gọi hắn:



"Nãy có người đến làm quen cậu đúng không?"

Diệp Dương hơi ngẩn ra:

"Mày thấy à?"

"Vốn dĩ tui không để ý đâu." Đàm Kiệt cười hì hì trả lời:

"Nhưng anh Kỳ nhìn qua đó nên tui cũng tò mò ngó theo thôi."

"..."

Diệp Dương ho khan, ghé sát vào tai Ngôn Kỳ thì thầm:

"Tôi không quan tâm cậu ta."

Cậu uống ngụm nước: "Tôi biết."

Cậu hơi ngừng lại rồi mới hỏi: "Vậy trước đây thì sao?"

"Trước đây cái gì?"

"Trước đây cậu đến quán Bar không có người đến làm quen à?"

"Tôi chỉ đến quán Bar có ba lần thôi."

Ngôn Kỳ gật gù: "Vậy có mấy người làm quen?"

"Chắc là mười mấy... tôi không nhớ mấy chuyện này."

"Được hoan nghênh quá ta..."

Diệp Dương: "Cậu không vui à?"

Ngôn Kỳ liếc nhẹ hắn một cái: "Tôi nhỏ nhen vậy sao?"

"Cậu không nhỏ nhen." Diệp Dương cười cười:

"Nhưng giọng điệu hơi quái gở."

Cậu nghe thế cũng cong môi cười.

"Kỳ à." Diệp Dương thỏ thẻ vào tai cậu:

"Nếu như tôi làm gì khiến cậu tức giận, cậu nổi nóng hay đánh tôi cũng được, đừng có chịu đựng nha."

Ngôn Kỳ: "Tôi hung dữ như vậy luôn hả?"

"Tôi ví dụ thôi." Diệp Dương véo véo lòng bàn tay cậu:

"Tôi sợ cậu thất vọng nhiều lần, sẽ rời xa tôi, đến lúc đó thì ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm được."

Người ta có thể làm bạn bè cả đời, còn người yêu thì chưa chắc.

Hoặc có thể nói, có nhiều người làm người yêu sau đó chia tay, cuối cùng thì cả đời cũng không muốn liên quan gì đến đối phương nữa.

Ngôn Kỳ: "Không có chuyện đó đâu, cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Nghe cậu nói vậy Diệp Dương cười trừ, nhưng trong mắt lại chẳng có niềm vui.

Ngôn Kỳ nói tiếp:

"Cậu rảnh rỗi nghĩ mấy chuyện này chi bằng nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt đi."

"Vấn đề... gì?"

Ngôn Kỳ hạ giọng, vì sợ hai cậu bạn ngồi đối diện bạn nghe thấy còn lấy tay che miệng lại:

"Làm tình."

Diệp Dương: "..."

Mãi không thấy Diệp Dương trả lời, cậu đảo mắt qua thấy đôi tai kẻ nào đó không biết đỏ ửng từ bao giờ.

Bộ dạng của hắn hiện tại thật sự dễ dàng đánh thức bản năng ác liệt đang ngủ say của Alpha.

Ngôn Kỳ rũ mắt xuống nhích lại gần hơn, thừa lúc Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn không nhìn thấy, há miệng ngoạm lấy vành tai Diệp Dương.

Giờ Diệp Dương không còn tâm tình nghĩ gì khác nữa, trong đầu chỉ toàn mấy chuyện đáng xấu hổ.

Mười một giờ, buổi biểu diễn của ban nhạc kết thúc, quán Bar vẫn rất náo nhiệt.

Những con người cuồng say, điên loạn, ồn ào. Những ánh đèn nhiều màu sắc kỳ dị, mùi rượu, mùi thuốc lá khắp nơi.

Cố Dã, Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn vẫn đang nhảy ở phía dưới, Diệp Dương lấy điện thoại @ họ trong nhóm: Tao và Kỳ về trước đây.

Ngày mai không đi học, thật ra có thể chơi muộn chút nữa, nhưng hắn sợ Ngôn Kỳ ở chỗ này lâu sẽ cảm thấy không thoải mái.

"Tôi đi vệ sinh trước đã." Diệp Dương cất điện thoại vào túi, hỏi Ngôn Kỳ:

"Cậu chờ tôi ở đây hay là chúng ta đi cùng nhau?"



Vừa mới bị Ngôn Kỳ trêu chọc, ngọn lửa lân lân khắp người, Diệp Dương vốn muốn bình tĩnh lại một chút, nhưng lại không chịu nổi thủ phạm ngồi bên cạnh lát sờ nơi này, chốc sờ chỗ kia.

Ngôn Kỳ uống chút rượu, lúc này sắc mặt hơi ửng hồng, khẽ liếc quần hắn một cái, ánh mắt mang ngậm cười:

"Cậu đi trước đi, cậu đi xong thì tôi đi."

Diệp Dương khựng người một chút xoay người kéo cậu:

"Đi chung đi."

Ngôn Kỳ không hề dao động, ngược lại còn vươn tay gãi gãi cằm Diệp Dương trêu chọc hắn:

"Không đi đâu, lát nữa cậu không nhịn được "thịt" tôi luôn thì sao."

"..."

Không nói đến việc hắn không phải loại người đó, dù cho hắn có ý đồ làm gì bậy bạ với cậu thì...

"Cậu mà sợ tôi hả? Cậu không đập tôi một trận đáp trả đã là may mắn rồi."

Ngôn Kỳ bị hắn chọc cười: "Nói cũng phải ha."

Diệp Dương thừa dịp này kéo cậu đi về hướng nhà vệ sinh.

Quán Bar này cũng coi như có môi trường khá tốt, nhà vệ sinh rất rộng rãi, phong cách trang trí giống bên ngoài, trên tường đen còn có những bức Graffiti lớn nhiều màu sắc sặc sỡ.

Ánh đèn mờ ảo, khiến Ngôn Kỳ không thể nhìn rõ nơi này sạch hay dơ.

Cho nên lúc đầu cậu không muốn đi vào cùng Diệp Dương.

Diệp Dương thật sự sẽ không làm gì cậu, nhưng lúc điên cuồng vẫn có thể đẩy Ngôn Kỳ vào tường.

Có điều Ngôn Kỳ lo lắng thừa rồi.

Diệp Dương căn bản không thèm đi toilet, vừa đi qua một góc cua tối hắn đã ép cậu vào tường.

May mà tên này hiểu rất rõ nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ của Ngôn Kỳ, hắn dùng tay chắn sau lưng và đầu của cậu, hắn hôn rất mạnh nhưng trong suốt quá trình hoàn toàn không làm cậu cọ vào tường.

Vừa vào vệ sinh, hắn đi đến bồn rửa tay trước tiên, đổ rất nhiều nước rửa tay vào tay mình sau đó vừa xoa bọt vừa nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ một cái cho cậu:

"Phòng này tương đối sạch sẽ nè Kỳ ơi, cậu dùng phòng này đi."

Vì có hai giới phân hóa cùng sử dụng nên gian nào cũng đều có vách ngăn.

Ngôn Kỳ đứng phía sau, đột nhiên duỗi tay ôm lấy Diệp Dương.

Diệp Dương hơi giật mình:

"Không phải cậu sợ dơ à?"

Ngôn Kỳ không trả lời mà chỉ ôm hắn một lúc rồi buông ra, một mình đi vào gian phòng vệ sinh giải quyết.

Sau khi rời khỏi quán Bar, họ cũng không vội trở về ký túc xá, hai người tìm một tiệm Bi-a nhỏ, chơi hai ván rồi mới đi.

Lúc này những người đến tầng hầm dưới quảng trường đều tập trung ở quán Bar, toàn bộ phòng Bi-a chỉ có hai người bọn họ với ông chủ, trên bàn cạnh tường có một cái kiểu cũ TV, đang chiếu phim chiến tranh, còn lại thì hầu như không có tiếng động nào khác.

Ngôn Kỳ cầm gậy phát bóng, cậu nghiêng người dùng đầu gậy đánh nhẹ vào bi cái.

Quả bóng trắng đánh bật các quả bóng khác, lực mạnh đẩy một bi màu trực tiếp rơi vào lỗ.

Theo quy định, bên ghi điểm được thực hiện lượt tiếp theo.

Cậu ngồi nghiêng trên mép bàn, nghiêng người đánh bi từ một góc độ khác.

Lại thêm một quả bi màu vào lỗ.

Diệp Dương cười nói:

"Kỳ à cho tôi cơ hội với, đừng có ăn hết trong một lượt chứ."

Cậu cụp mắt nhếch miệng cười, lại ghi một điểm nữa.

Cậu sẽ không cố tình nhường, vì cậu không phải Diệp Dương.

Sau khi ghi được nhiều điểm liên tiếp, giống như những gì Diệp Dương nói___ Ngôn Kỳ ăn hết điểm chỉ mới một cơ.

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Dương chơi Bi-a với cậu, kể từ khi Ngôn Kỳ ghi hai điểm liên tiếp, hắn biết rằng khả năng cao là mình sẽ không có cơ hội chơi ván này, nên hắn lười biếng dựa sang một bên, nhàn nhã xem TV.

Khi ván đánh kết thúc, Ngôn Kỳ cầm phấn tựa vào bàn để để bôi lên đầu cơ.

Vị tướng bại trận này của cậu không biết lấy được cảm hứng gì từ bộ phim chiến tranh trên TV, đột nhiên ghé vào tai cậu nói nhỏ:

"Sao ngài lại lợi hại như vậy hả... Vương của tôi!"

Ngôn Kỳ dừng tay, ngước nhìn hắn sau đó gọi hắn lại hỏi:

"Vậy thì cậu là gì? Bại Khấu* của tôi hả?"

(Dịch là Kẻ Thua Cuộc thì cũng đúng nhưng nó lại không bao hàm hết nghĩa, đột nhiên tui quên mất nên dùng từ nào cho nó hay mà sát nghĩa hơn rồi, mọi người có ai biết thì gợi ý giúp tui nha.)

Bởi vì uống chút rượu, lúc về tới ký túc xá Ngôn Kỳ cảm thấy chóng mặt, buồn ngủ, thế là cậu đã ngã xuống giường Diệp Dương ngay khi bước vào cửa.



Diệp Dương ngồi ở mép giường, vỗ vỗ cánh tay cậu:

"Kỳ à, cậu nồng nặc mùi rượu như vậy mà nằm trên giường tôi, có phải là hơi quá rồi không?"

Ngôn Kỳ chậm rãi mở một bên mắt, mặt không chút dao động nhìn hắn:

"Vậy cậu ngủ trên giường tôi đi, vậy là ô kê rồi."

Câu này hình như có ẩn ý gì đó.

Yết hầu Diệp Dương khẽ trượt, hắn quay đầu đi ho khan mấy tiếng, cúi người bế Ngôn Kỳ từ trên giường dậy mang vào phòng tắm.

Ngôn Kỳ không nói gì mà chỉ dựa vào vai hắn ngủ gục.

Khi đặt cậu lên bồn rửa tay, mí mắt cậu gần như đã cụp xuống, hình như đã ngủ mất. Diệp Dương vỗ nhẹ lên mặt cậu:

"Kỳ ơi, dậy đi."

"Hửm?"

"Tắm rồi hẳn ngủ, sẽ thoải mái hơn đó."

"Hừm." Nghiêm Kỳ chậm rãi mở mắt ra, ngón tay gãi gãi cằm Diệp Dương:

"Cậu tắm cho tôi à?"

"..." Mặc dù biết mình bị chọc ghẹo, nhưng Diệp Dương cũng bó tay với cậu rồi, đành phải nói:

"Được."

Hắn cởi cà vạt giúp Ngôn Kỳ, sau đó tháo chiếc đồng hồ đen trên cổ tay cậu.

Mới tháo phân nửa, Diệp Dương đột nhiên nắm lấy tay Ngôn Kỳ, áp vào ngực mình. Qua lớp vải mỏng, cậu có thể cảm nhận được cơ ngực săn chắc và nhịp đập mạnh mẽ của trái tim trong khoang ngực, trùng điệp với từng giây.

Ngôn Kỳ hơi nhúc nhích ngón tay: "?"

Diệp Dương thì thầm bên tai cậu:

"Cho ngài nghe nhịp tim của tôi, thích không? Vương của tôi."

Cảm giác thống trị này luôn có thể dễ dàng làm hài lòng Alpha.

Ngôn Kỳ câu môi, dùng ngón tay nâng cằm Diệp Dương:

"Vương rất thích, nhà ngươi muốn phần thưởng gì?"

Diệp Dương cụp mắt, buông tay Ngôn Kỳ ra.

Một giây sau, cổ chân cậu bị bàn tay nóng hổi nắm lấy, hắn nhấc chân cậu lên tách ra hai bên.

"Tôi muốn cái này được không?"

Ngôn Kỳ: "..."

Cậu quả quyết vung chân, đá bay Diệp Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.