Mangtheo hành lí gồm có đồ dùng hàng ngày và quần áo thay giặt để trong túi, Ngô QuếLan đi ra khỏi nhà. Sắc mặt của cô tái nhợt đầy mỏi mệt, hai mắt thâm quầng giốngnhư một đêm không ngủ.Ởngoài đường tắt, cô nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc. Khóe môi cô runlên, cũng không thèm nhìn người trong xe, lập tức lướt qua. 
Cửakính xe thể thao kia kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tu Kiều. 
“Đừngđi.” 
Anhnhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái kia, khẽ thốt lên, khuôn mặt trắng nõn lập tứcđỏ ửng. 
NgôQuế Lan có tai như điếc, ngược lại càng rảo bước nhanh hơn. 
Ánhmắt Lâm Tu Kiều trở nên não nề, khẽ mím môi rồi dừng xe, chần chờ một chút, cuốicùng vẫn xuống xe nhanh chóng đuổi theo. 
“Này,tôi bảo, đừng đi.” Cầm lấy cánh tay xách túi của Ngô Quế Lan, anh mất tự nhiênnói, mặt đỏ bừng, không biết là quẫn bách hay là tức giận. 
Lạnhlùng liếc mắt nhìn anh, Ngô Quế Lan khinh miệt cười, “Đồ khốn, anh là cái gì màđòi quản tôi?” Nói xong, lập tức đẩy tay anh ra. 
LâmTu Kiều cắn răng, tay kia vươn đến ôm lấy bụng cô, đem cô ôm lấy, thì thầm nóibên tai cô: “Mẹ kiếp, tôi không muốn quan tâm đến em. Tôi chỉ... Tôi chỉ muốnbiết xem đứa bé trong bụng em có phải là của tôi hay không. Trước lúc làm rõ việcnày, dù thế nào em cũng không được đi.” Đây là lí do duy nhất anh có thể nghĩra lúc này để không cho cô đi. 
NgôQuế Lan kinh ngạc, cảm thấy từ lòng bàn tay cách một lớp áo dày đặt trên bụngmình kia có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-gai-goi/41176/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.