Edit + Beta: Đào Mai Nắng sớm đã lên khỏi mái nhà, bên trong phủ cây cao cổ xưa che trời Ninh Viễn hầu phủ. Tuyết đã được quét sạch sẽ, bà tử đi lại tay chân đều phải thật sự nhẹ nhàng. La Nghi Ninh mở mắt ra, vừa cúi đầu mới phát hiện nàng bị một đôi bàn tay to áp chế. Đỉnh đầu của nàng rất nặng, cằm Lục Gia Học để ở trên đầu nàng đang ngủ. Cổ tay hắn đeo một đôi bao da hươu, trên ngón tay trái vẫn là cái ban chỉ mà nàng đã từng nhìn thấy. La Nghi Ninh cảm thấy ban chỉ đó cho nàng cảm giác rất kỳ quái, có khả năng là do thường xuyên nhìn thấy ở trên người Lục Gia Học, đối với nàng mà nói đó là đại biểu quyền thế. Điều này làm cho La Nghi Ninh nghĩ đến thời điểm hắn vẫn là nghĩa phụ của chính mình, cao cao tại thượng, dường như ở trên mây nhìn nàng giãy dụa như con kiến, hắn cũng không vươn tay đi giúp đỡ. Nếu là thời điểm tâm tình tốt, hoặc là đối với hắn có hữu ích, hắn mới nguyện ý ra tay giúp một chút. Vẻ mặt hoặc là lạnh lùng, hoặc là không chút để ý. Lúc đó nhìn thấy vừa hận lại là vô lực. Nàng chuyển một chút muốn dời đi… tay hắn liền đè hông của nàng lại, sau đó mở nữa mắt ra nhìn nàng, ngữ khí hơi trầm xuống: - "Đi chỗ nào?" La Nghi Ninh ngược lại trong lòng có loại cảm giác trả thù, cái này rất kỳ quái. Có lẽ nhân tính ti tiện ai cũng đều có đi... Nàng cũng bất quá là một người thường mà thôi. Nàng nói: - "Ta muốn trở lại La gia, ngươi để cho ta đi sao?" Lục Gia Học tựa hồ đột nhiên bị những lời này của nàng chọc giận... ánh mắt của hắn đều thay đổi. Hắn cười cười, giơ tay lên bóp cổ nàng, La Nghi Ninh thậm chí cảm giác được hắn là thật sự dùng sức, càng ngày càng mạnh, có lẽ liền như vậy sẽ chết đi. Nàng vốn không tính toán yếu thế, nhưng là lúc càng ngày càng hít thở không thông, nàng bắt đầu khống chế không được liền giãy dụa. Trước mắt một mảnh tan rã, cả người đều khó chịu, đến mức nghĩ muốn chết. Lục Gia Học lúc này mới buông nàng ra, La Nghi Ninh phục hồi tinh thần lại sau đó thở phì phò từng ngụm từng ngụm, thậm chí nước mắt của nàng đều đã sặc ra. Đợi nàng nhiều năm như vậy, nàng rốt cục đến. Lục Gia Học thế nào bỏ được đây, kỳ thật nửa điểm luyến tiếc. Nhưng thật sự phải cho nàng chịu chút khổ, độ mạnh yếu của hắn kỳ thật căn bản không nặng. - "Loại tư vị này không dễ chịu chứ?" Thanh âm Lục Gia Học chậm rãi vang lên ở bên tai nàng, lúc này có vẻ thực nhẹ nhàng, - "Sau khi nàng chết, ta ở dưới vách núi đen tìm kiếm nàng, làm thế nào đều không tìm thấy... Chính là loại cảm giác này. Nhưng thật sự thời điểm nhìn thấy nàng như vậy... So với chết còn khó chịu hơn." Lúc đó tâm tình cùng với hiện tại bất đồng. Khi đó hắn quỳ trên mặt đất, bị nghẹn không ho khan được, đứng đều đứng không được. Bảo hộ không được nàng, hi vọng nàng còn sống. Trong những vở kịch, người ngã xuống vách núi đen không phải đều còn sống sao, nàng cố tình không có. Sự thật là rất dữ tợn đáng sợ này, không cho hắn hi vọng, máu chảy đầm đìa nằm ở trước mặt hắn. Trong một đoạn thời gian rất dài, hắn đích xác không chịu được nàng đã rời khỏi. Lời hắn nói giống như nhiệt khí trong lò sưởi, đốt người sinh đau. La Nghi Ninh ôm yết hầu ho khan, rất khó chịu, năm đó nàng cũng khó chịu như vậy! Cảm thấy bị toàn thế giới phản bội, khó chịu nhưng không có ai để nói… Lục Gia Học lôi kéo nàng ngồi dậy nói: - "Cảm thấy khó chịu à? Vậy về sau đừng nói những lời này. Ngồi dậy đi ăn sáng, ta có việc phải xuất môn, nàng đi cùng với ta." Xem ra là thật sẽ không để cho nàng ở một mình. Phần mộ tổ tiên Lục gia ở trên một ngọn núi vùng ngoại thành kinh thành, khắp nơi tuyết rơi rất nhiều. Dọc theo con đường được xây bằng đá tảng hướng lên trên chính là phần mộ tổ tiên, xây dựng cổng vòm mái cong rất cao lớn. Nghi Ninh không biết là hắn tới nơi này. Nàng đi một vòng, nơi này đủ loại Thương Bách Thanh Tùng, bị tuyết bao phủ cũng là xanh ngắt, chung quanh có trọng binh canh gác. La Nghi Ninh đột nhiên nhìn thấy một tòa mộ nhỏ kề bên Ninh Viễn hầu phu nhân trước kia, nàng chậm rãi đi qua, sau khi nhìn thấy chữ được khắc trên mộ bia hô hấp khẽ đình trệ, đây là phần mộ của nàng! Nàng lẳng lặng đứng ở trước mộ chính mình, nhìn mộ địa của chính mình cảm giác rất kỳ quái. Trước kia nàng chưa từng tới đây, thậm chí không biết chỗ này tồn tại. Trong nháy mắt cảm giác thế nhưng thực sự rất phức tạp, thương hải tang điền, vạn vật biến thiên, thế nhưng tồn tại một cái nho nhỏ, nơi nàng yên nghỉ. Nếu thật sự yên nghỉ trong lòng đất như vậy, có lẽ cái gì cũng đều không có xảy ra, từ đây sẽ lặng yên. La Nghi Ninh đột nhiên nghĩ vậy! Nhưng nàng vẫn là may mắn chính mình được làm lại, nàng gặp nhiều người đối tốt với nàng như vậy! La lão thái thái, Lâm Hải Như, La Thận Viễn, Ngụy Lăng, những người ở trong sinh mệnh nàng phi thường tốt đẹp, đối nàng mà nói bọn họ đáng giá hết thảy. Làm cho nàng trở nên đầy đặn mà dư thừa, không e ngại bất cứ sự tình gì? La Nghi Ninh đến gần, mới phát hiện bên trên lại khắc mộ chí* sâu sắc. Quân húy Nghi Ninh, kinh chi thuận đức nhân, nhị giáp tiến sĩ La chi nữ. Sống có mười sáu năm mà quy về Học... Quy về Học. Gả cho hắn làm vợ... Là chữ hắn viết, hắn đã khắc lên. (Chú thích: Mộ chí là văn viết trên mộ) Cho dù nàng đã không thích Lục Gia Học, xem đến đây vẫn là trong lòng phát run. Làm sao có thể không có chút xúc động đây, này đó dù sao cũng từng là sinh hoạt của nàng. Lục Gia Học đứng ở cách đó không xa nói chuyện với thuộc hạ. Hàng năm mừng năm mới đều phải tiến hành hiến tế cùng tu chỉnh phần mộ tổ tiên. Phần mộ tổ tiên dù sao cũng là quan hệ thịnh vượng của gia tộc, phải coi chừng cho tốt. Sau khi hắn đàm luận xong liền đi tới tìm nàng, thấy nàng đi đến nơi hoang vắng như vậy, liền nói: - "Nàng đừng nghĩ chủ ý khác, ép buộc chính mình mà thôi. Bên kia rất lạnh, đi lại đây." Hắn giơ tay muốn ôm La Nghi Ninh rời đi, dọc theo sơn đạo xuống núi, tuyết nhỏ vụn lại bắt đầu rơi, xen lẫn ở trong gió lạnh. Xe ngựa ở dưới chân núi, La Nghi Ninh biết Lục Gia Học muốn dẫn nàng đi đến một nơi, lại không biết là nơi nào. Năm đó người duy nhất may mắn còn tồn tại, kết quả hắn nói là ai? Bên trong xe ngựa phong bế ấm áp, cái gì cũng đều không thể nhìn. Lục Gia Học ngồi ở trong xe ngựa nghe thuộc hạ báo cáo, vẫn là chuyện liên quan với biên quan. La Nghi Ninh đã đi không được chỉ đành ngồi cách hắn xa xa, chậm rãi đẩy màn xe ra một cái khe hở, lần này nàng phát hiện xe ngựa đã đến bên ngoài Ngọ môn. Lục Gia Học muốn dẫn nàng tiến cung sao? Nàng có chút kinh ngạc. Xe ngựa xuyên qua dũng đạo thật dài, từ Thiên môn vào trong cung. Lúc này Lục Gia Học cùng nàng tách ra, hắn phải đi Càn Thanh điện hướng hoàng thượng phục mệnh, phân phó hai bà tử một đường trông coi Nghi Ninh. Nghi Ninh bị hai bà tử đặt vào trong cỗ kiệu, sau đó từ một đường nhỏ tiến vào trong Cảnh Nhân cung. Cung nữ dâng hoa Sơn Trà tươi mới được dưỡng ở trong phòng ấm lên. Hoàng hậu ngồi ở trong thiên điện dựa vào trên gối màu vàng sáng thêu bách điểu triều phượng, trong phòng đốt than, bên cạnh bình dài nhỏ cảnh nhữ diêu bốn mùa như xuân mai, trong bình cắm mấy cành nụ Hồng Mai. Nàng cầm lò sưởi tay bọc nhung sưởi ấm, lười biếng nói: - "Hôm nay chiết Hồng Mai không tốt, nụ đều không nở." Chưởng sự cung nữ hầu hạ khom người nói: - "Nương nương, thời tiết rất lạnh, nụ đã bị lạnh không chịu nở. Sưởi ấm một chút thì sẽ tốt hơn." Hoàng hậu như có đăm chiêu. Cung nữ bên ngoài tiến vào nói: - "Nương nương... người Đô đốc đại nhân muốn ngài gặp đã đến." Hoàng hậu thoáng chốc ngồi ngay ngắn, dù sao nàng đấu tranh cũng không qua Lục Gia Học. Nàng nhẹ thở ra một hơi. - "Gọi người vào đi." Người mà có thể để cho Lục Gia Học coi trọng như vậy, kết quả là ai, kỳ thật nàng cũng là rất hiếu kỳ. Nàng cho tất cả trái phải lui ra, chỉ một lát thì thấy hai bà tử cao lớn vạm vỡ mang theo một nữ tử tiến vào. La Nghi Ninh khoác áo choàng lông điêu màu đỏ tươi, đứng ở cách đó không xa lẳng lặng ngẩng đầu nhìn xem trần thiết chung quanh. Cảnh Nhân cung, chỗ này nàng tự nhiên là đã tới! Cũng chính là lần đó gặp tai họa, sau đó hắn mới nói nguyện ý cưới nàng. Nay nghĩ đến, cái gì đều là nhất hoàn khấu nhất hoàn. Hoàng hậu gọi người bưng trà lên cho nàng. Mới nhìn thấy nàng giơ tay cởi bỏ áo choàng. Thời điểm mặt nàng lộ ra, hoàng hậu mở to mắt. Người này không phải... là vị nghĩa nữ của Lục Gia Học sao? Là người mà năm đó nàng không chút nào để vào mắt, còn vội chuẩn bị cưới cho tam hoàng tử làm trắc phi! La Nghi Ninh khom người hành lễ với hoàng hậu: - "Hoàng hậu nương nương, đã lâu không gặp." Nàng ngồi xuống, cầm chén trà đã được châm cho mình ở trên bàn nhỏ, nước trà tỏa ra từng trận nhiệt khí: - "Ta là tới gặp nương nương, Lục Gia Học bảo ngài nói với ta chuyện xưa năm đó ở Ninh Viễn hầu phủ." Hoàng hậu nghe nàng gọi thẳng tục danh Lục Gia Học, càng thêm kỳ quái. Nói La Nghi Ninh là nghĩa nữ, thái độ Lục Gia Học tuyệt đối không giống như là đối đãi nghĩa nữ. Trong cung đầu kia còn có một Triệu Minh Châu cũng mang thân phận nghĩa nữ của hắn, không thấy hắn thế nào hỏi đến qua. Vừa rồi hai bà tử kia, nói là hầu hạ nàng, ai cũng thấy như là đang giám thị nàng. Hoàng hậu giận dữ nói: - "Được!, cũng không biết hắn kéo ngươi một người vô tội tới làm cái gì? Nếu ngươi muốn nghe, ta liền nói cho ngươi nghe. Chính là ra khỏi nơi này, hết thảy đều phải quên đi." Nàng đổi tên một cá nhân khác nói cho La Nghi Ninh nghe, tránh đi chính mình. Hoàng hậu kêu cung nữ bên người thay đổi than trong lò sưởi, trong phòng ấm áp làm cho người ta thật buồn ngủ. Giống như người đang phơi ở dưới ánh mặt trời giữa trưa, ấm đến dào dạt, cũng không có nguy hiểm. Cái này vận sức chờ phát động, chuyện cũ ám dục bắt đầu khởi động, bởi vậy giống như không có kinh tâm động phách như vậy!. Nghi Ninh vẫn nhìn mặt hoàng hậu, để nàng chậm rãi nói ra chuyện xưa này. Nghi Ninh càng ngày càng không nói ra lời. Từ trong tự thuật của hoàng hậu, nàng hợp lại một chuyện xưa hoàn chỉnh. Cái này cùng tất cả hiểu biết của nàng cùng dấu vết để lại có thể đối chứng, có chỗ không hiểu hay có chút nghi hoặc cũng có thể giải thích. Tỷ như sau khi giết nàng vì sao Lục Gia Học không cưới thê. Lại tỷ như có đôi khi Lục Gia Nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng. Sau đó nàng hỏi hoàng hậu mấy vấn đề, càng ngày càng xác định, hoàng hậu nói có lẽ là sự thật! Lục Gia Học thật sự không cần giết nàng, bằng vào năng lực của hắn, nếu là muốn lấy được Hầu vị không phải không có khả năng, không cần lấy cái chết của nàng để làm khó dễ. Người giết nàng... lại là người nàng chưa bao giờ dự đoán được! Thật sự không phải bị giết! Nàng hận Lục Gia Học nhiều năm như vậy tính là cái gì? Hành vi của nàng cái gọi là trả thù tính là cái gì? Hắn cái gì đều không có làm qua, lại bị thê tử rời đi, trùng trùng đả kích, một chút trong quá khứ của bọn họ, hắn là thật sự yêu nàng. Giấu diếm cùng lừa gạt bất quá là bảo hộ. Chế nhạo cùng ấm áp thoải mái năm đó, lạnh như băng hờ hững hiện nay. Đều bất quá là tạo hóa trêu người mà thôi!. Hoàng hậu thấy nàng không nói chuyện, lại nói: - "Đã rất nhiều năm, kỳ thật rất nhiều việc bản cung nhớ cũng đã mơ hồ... Có lẽ có chỗ sai sót." Hoàng hậu thấy sắc mặt La Nghi Ninh rất kỳ quái, liền hỏi: - "Ngươi... Có phải hay không là thân mình không khoẻ?" La Nghi Ninh đứng lên: - "Tạ ơn hoàng hậu nương nương quan tâm, ta vẫn khỏe, chỉ sợ là phải cáo từ..." Hai ngày trước bị lạnh lại còn bôn ba, hiện tại là có chút đầu nặng bước nhẹ. Thời điểm ở Đại Đồng căn bản là không có bảo dưỡng tốt. Hoàng hậu nhìn thấy cổ tay áo của nàng thêu hoa màu đỏ tươi, trên cổ tay mang hai cái vòng tay một vàng một ngọc, không biết là kiểu trang sức gì, lại mang như vậy. Chẳng lẽ là Lục Gia Học thích như vậy? Nàng nói: - "Không vội, xem mặt ngươi không có huyết sắc. Bản cung bảo ma ma bên người xem mạch của ngươi một chút, nàng là người mà ta quen dùng. Y thuật rất khá!." Dứt lời liền cho người kêu Từ ma ma vào, La Nghi Ninh thấy hoàng hậu có ý, nên ngồi lại. Từ ma ma ở bên ngoài, liền tiến vào bắt mạch cho La Nghi Ninh. Sau mấy khắc Từ ma ma di một tiếng, bà có thể hầu hạ ở bên người hoàng hậu nương nương, am hiểu nhất chính là tật bệnh phụ nhi. Có cái manh mối gì một phen là có thể nhìn ra. Từ ma ma chậm rãi buông tay, cười nói: - "Vị phu nhân này là tuổi trẻ có thai, không thể bị cảm lạnh. Yên ổn dưỡng thai mới tốt!." La Nghi Ninh vốn lòng tràn đầy có lệ, không chú ý nghe. Đột nhiên mới ý thức được bà nói là cái gì... Có thai? Từ ma ma lại dừng một lát, khuyên nhủ: - "Thai khí của ngài có chút không thuận, ngài có phải uống thuốc dưỡng thai không đúng hạn hay không? Phu nhân là thai đầu, không biết dưỡng thai là trọng yếu, thuốc dưỡng thai là phải uống đúng hạn." Bên ngoài truyền đến thanh âm thái giám thông truyền, Lục Gia Học tới đón nàng. Bởi vì thiên sảnh là chỗ tiếp khách, Lục Gia Học liền được vào. Hắn vẫn khoác áo choàng da sóc, khóe miệng đang mỉm cười: - "Chuyện đó hoàng hậu nương nương đều đã nói với nàng rồi chứ?" La Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên có chút khẩn trương. Nàng cư nhiên có hài tử... Lại là hài tử của La Thận Viễn! Nếu Lục Gia Học biết... Tim nàng đập cực nhanh, nhưng ngăn trở đã không còn kịp rồi, Từ ma ma hành lễ nói: - "Nô tì thất lễ, nói vậy phải là hầu phu nhân mới đúng! Hầu phu nhân có thai, thuốc dưỡng thai hoàn toàn là không thể thiếu, mong rằng Đô đốc đại nhân chú ý mới được." Tươi cười trên mặt Lục Gia Học nhất thời liền tiêu thất. - "Thuốc dưỡng thai..." Hắn nhẹ nhàng mà nỉ non nói. - "Đúng vậy, thai tướng hai tháng bất ổn, chính là thời điểm phải để ý dưỡng." Lục Gia Học nở nụ cười: - "Ta đã biết, đa tạ ma ma. Hôm nay liền hướng hoàng hậu nương nương cáo từ, có rảnh lại đến bái phỏng." Hắn nghiêng đầu nhìn Nghi Ninh, vươn tay kéo nàng, thấy nàng bất động liền cười: - "Nàng còn không đứng dậy?" La Nghi Ninh là bị hắn lôi ra Cảnh Nhân cung, hắn bước đi kỳ thật không tính mau, sắc mặt cũng nhìn không ra manh mối. Chính là không khí chung quanh trầm xuống giống như gió lốc tháng sáu sắp áp đến. La Nghi Ninh thậm chí hoài nghi cái này chính là lỗi của nàng, sau khi hắn mang nàng lên xe ngựa thậm chí cũng không nói gì thêm, không có phản ứng gì quá khích. Mà là đối xa phu nói: - "Đi qua cửa phía trước kia đi." Cửa cung màu đỏ thắm phía trước mở ra, hắn đột nhiên từ phía sau vươn tay ôm nàng. La Nghi Ninh nhìn thấy có mấy thân ảnh từ Càn Thanh Cung xuất ra, đi được gần chút mới rõ ràng, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn ở trong đó. Hắn mặc triều phục đứng thẳng rất tuấn tú. Hắn giống như gầy một chút, cũng có khả năng là từ nơi này của nàng nhìn qua là như vậy. Quan viên vây quanh hắn, môi khẽ mím, vẫn là bộ dáng không quá thích nói chuyện. Hắn đi xuống bậc thềm, lúc này cách nàng gần nhất, khả năng chỉ xa có năm trượng. La Nghi Ninh đột nhiên liền khống chế không xong, nàng đã thật lâu không có nhìn thấy hắn! Muốn kêu tên của hắn. Nàng đang ở trong này a! Nhưng Lục Gia Học đã vươn tay bịt kín miệng nàng, thong dong nói: - "Hắn không nghe được." La Nghi Ninh giãy dụa rơi nước mắt, môi dùng sức mấp máy, lại chỉ có thanh âm gian nan mà mơ hồ tràn ra. La Thận Viễn giống như cảm giác được cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng cái gì đều không có nhìn thấy, lại đi xa. Xa xa có người vây quanh cỗ kiệu đang chờ hắn. Tuy rằng lão sư chịu khổ, hắn so với trước kia quyền thế còn lớn hơn, cỗ kiệu thế nhưng có thể đi vào trong cung. Có người quỳ ngoài cửa Càn Thanh, tuyết lớn rơi khắp cả, loáng thoáng người nọ mặc xiêm y rất đơn bạc, La Nghi Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra là Dương Lăng. Rất nhiều người theo phái Thanh Lưu đều đã lui, kiên trì cũng không nhiều. Cỗ kiệu La Thận Viễn đi qua bên cạnh hắn, quả nhiên là ngừng đều không có ngừng. Người tâng bốc cũng thực hờ hững, thân ảnh đơn bạc của Dương Lăng nhoáng lên một cái, tựa hồ có chút chống đỡ không được. Từ Vị lập tức sẽ bị xử tử, đây là cơ hội cuối cùng để hắn tranh thủ. La Thận Viễn quả nhiên không hề để ý hắn. Hết thảy vẫn giống như trước đây, Dương Lăng vẫn là sẽ chết, sau khi hắn chết triều thần phẫn nộ, lại sẽ bị Uông Viễn áp chế đi. Những việc này liền cách nàng gần như vậy, ngay tại trước mắt! Lục Gia Học rốt cục thả lỏng tay, La Nghi Ninh tránh thoát tay Lục Gia Học, thật sự đã nghĩ đánh hắn. Ai biết bị hắn ngăn cản tay: - "Đừng động thủ với ta, trong bụng nàng còn có đứa nhỏ, nàng không biết sao?" - "Tối hôm qua ta gọi đại phu đến bắt mạch cho nàng." Lục Gia Học thở ra nói: "Ta sớm đã biết! Ta chính là luôn luôn áp chế mà thôi, nàng đừng chọc giận ta..." Hắn lại ôm nàng vào trong lòng, thản nhiên nói với nàng: - "Lão sư hắn buổi trưa sẽ bị trảm thủ, nhưng hắn lại còn bởi vậy quyền thế lớn hơn nữa, nàng nói tam ca của nàng là một Thanh quan sao? Bản chất hắn cùng ta là giống nhau, cũng không phải là người tốt gì!." Hắn đích xác không là người tốt gì... La Nghi Ninh luôn luôn biết, chung quanh nàng có mấy người tốt? Nàng cũng không tính là người tốt. Lục Gia Học dùng hết tất cả thủ đoạn, hắn lại càng không là người tốt!. Lục Gia Học chậm rãi vuốt tóc của nàng, ngẩng đầu ánh mắt lạnh lùng nói: - "La Thận Viễn hiện tại phồn hoa cẩm đám, nhưng chỉ cần ta muốn, hắn vẫn là đấu không lại. Việc nàng mang thai của hắn, kỳ thật ta rất muốn giết hắn... Nàng theo ta rời khỏi kinh thành, ta sẽ buông tha hắn." Lục Gia Học có binh quyền, địa vị cao nhiều năm như vậy, đích xác không người có thể địch nổi. La Nghi Ninh hỏi: - "Ngươi đây là ý gì? Ta có hài tử của La Thận Viễn, ngươi..." Lục Gia Học biểu cảm thực phức tạp. Ngữ khí của hắn thực bình thản: - "...Nghi Ninh, ta có thể không so đo này đó. Ta chờ nàng mười bốn năm, thật sự chờ không nổi nữa..." - "La đại nhân, ngài như thế nào?" Thấy hắn tâm thần không yên, hộ vệ đi ở bên cạnh xe ngựa lại hỏi. - "Không có gì." La Thận Viễn lắc đầu thản nhiên nói, lại hỏi. "Cẩm y vệ đã đáp lời chưa?" Hộ vệ nói: - "Đã đáp lời, nói Đô đốc đại nhân luôn luôn bố trí tại Đại Đồng. Mật tín thuộc hạ đã đốt!." La Thận Viễn nhắm chặt mắt, hắn nói: - "Ngày mai đi Đại Đồng." Hộ vệ có chút do dự. - "Đại nhân, Dương đại nhân kia... cũng là đáng thương… Đông lạnh thành như vậy cũng không chịu đi, hôm nay khí trời rất lạnh." La Thận Viễn không nói gì. La Thận Viễn vừa về đến phủ, liền có người vội vàng chạy tới truyền tin, thở phì phò nói: - "Đại nhân... Trong cung... Trong cung đã xảy ra chuyện!" La Thận Viễn trong lòng khẽ động, ngay tại giữa trưa vừa rồi, Từ Vị đã bị trảm thủ ở cửa chợ bán thức ăn. Hiện tại ở trong cung gặp chuyện không may, chỉ có thể là Dương Lăng. Đích xác như hắn dự liệu. Cuối cùng ân sư vẫn là bị chặt đầu, thời điểm Dương Lăng biết được tin tức này trầm mặc thật lâu, hắn quyết định phải Tử gián* Uông Viễn. Lão sư chưa từng tham ô, ông làm lụng vất vả cả đời trù tính vì xã tắc, lại rơi vào cái kết cục như vậy! Dân chúng cả kinh thành đều biết, Từ đại nhân hàng năm đều mặc một thân quan phục. Gặp người luôn cười tủm tỉm, thích chút tương đậu rượu trắng, chỉ một chút ham mê nhỏ như vậy. Người chân chính tham ô, mua bán quan chức, lấy thủ đoạn hãm hại quan viên. Lại bởi vì quyền thế quá lớn không người dám nói, tùy ý hắn hãm hại trung lương! (Chú thích: Tử gián là dùng cái chết để can gián) Nhưng hoàng thượng như thế nào chịu nghe lời hắn nói, ngược lại bởi vì bị hắn mấy ngày liền làm phiền mà chọc cho tức giận. Hoàng thượng đang nổi nóng, hắn không phải là tử gián sao, vậy hạ lệnh đánh cho chết khiếp lại nói! Dương Lăng bị đánh vài côn, nhưng côn lại không bình thường, ra tay rất nặng, đánh chấn thương đến nội tạng! Dương Lăng cơ hồ hấp hối, sau đó bị kéo vào đại lao. La Thận Viễn tới Hình bộ đại lao gặp hắn. Cỗ kiệu vội vã đến Hình bộ, thời điểm La Thận Viễn nhìn thấy hắn đồng tử hơi co lại, Dương Lăng so với hắn nghĩ thê thảm hơn rất nhiều, trên lưng huyết nhục mơ hồ nhìn thấy xương, thật sự sắp không qua được. Tử gián, không thành chính là chết. Nếu không có người âm thầm hạ nặng tay, không có khả năng một tá chính là chết. Người xuống tay có nặng nhẹ, rõ ràng là bị người gợi ý!. La Thận Viễn đi đến bên người hắn, Dương Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy là La Thận Viễn, hắn miễn cưỡng nói: - "...Còn tưởng rằng... Cho rằng hoàng thượng sẽ nghe một chút..." La Thận Viễn nói: - "Thái giám cận thân của hoàng thượng là người của Uông Viễn, thông bẩm thế nào hoàn toàn phải xem bọn hắn..." Hắn cảm thấy Dương Lăng thực sự rất ngu xuẩn, Từ Vị không nên tuyển một kẻ ngu dốt như vậy. Nhưng chính là vì người này, ông nguyện ý đứng ra… ông nguyện ý vì thế mà trả giá sinh mệnh. Dương Lăng đột nhiên bắt lấy tay La Thận Viễn, nở nụ cười: - "Ta nghĩ làm một chút chuyện! Lão sư đối đãi ta tốt như vậy... Ta không thể có lỗi với ông, so với ngươi, ta luôn luôn quá yếu... Kỳ thật ta là cố ý... Ta bị đánh chết như vậy... Bọn họ biết được khẳng định sẽ phẫn nộ, triều đình sẽ áp chế không được!." Dương Lăng là đánh chủ ý này, hắn muốn dùng cái chết của chính mình để chọc giận phái Thanh lưu, chọc giận những quan viên chết lặng này. Hắn không có khí lực gì, sang dược thoa lên lưng và mông, nhưng là máu một chút đều không ngừng chảy. Mất máu nhiều, là cứu không được. Hắn thế nhưng sẽ chết! La Thận Viễn nói: - "Ngươi làm như thế để làm gì... Sớm hay muộn cũng sẽ có biện pháp!." Dương Lăng nói: - "Cái... Biện pháp gì?" Hắn nhắm lại mắt, hơi mệt, - "Bọn họ đều bắt đầu... Sợ... Ta chính là nghĩ… Tuyên Dung, ta không thể quay về... Nàng lại sẽ tức giận... Ta không đúng hạn trở về, nàng sẽ sinh khí..." - "Có lỗi với nàng..." Dương Lăng nói, "…Không có thời gian đi bồi nàng..." La Thận Viễn bị hắn cầm lấy tay niết nhanh, hắn nói không ra lời. Hắn rốt cục bị Dương Lăng xúc động, hắn chậm rãi nửa quỳ xuống. - "Ngươi đừng nói nữa… ta gọi người đi thỉnh lang trung tốt nhất, sang dược đều không có... Dược đâu?" Hắn thanh âm khàn khàn, "Mau lấy thuốc đến!" Dương Lăng dần dần không mở mắt ra được, mí mắt rất nặng. - "Ngươi so với ta thông minh... Ngươi không thích ta, nhưng ta sắp chết. Ngươi phải giết hắn... Không nên buông tha hắn..." La Thận Viễn gắt gao nắm bắt tay Dương Lăng. - "Đau quá, ta không thể cử động, thật là khó chịu..." Dương Lăng thì thào. La Thận Viễn nhắm mắt lại, hắn nhìn thấy Dương Lăng dần dần không nói chuyện nữa, nương tay xuống dưới. Hắn bình tĩnh nói: - "Nhất định sẽ..." Trong thiên hạ lúc đó, nhất định sẽ có một trận cuồng phong. Không phải tất cả mọi người rất sợ chết, không phải tất cả mọi người ái mộ hư vinh. Luôn có người như vậy, ngông nghênh cuồng vọng. La Thận Viễn đứng lên. Sự tình kế tiếp hắn sẽ làm!. ************ ...... - -----oOo------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]