Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Đào Mai
Ở La phủ tân khách chưa tan, gần hoàng hôn. Nha đầu lấy sào trúc chọc đèn lồng treo dưới mái hiên, thắp sáng mỗi một cái.
La Thành Chương đang bồi Thái Thường tự Thiếu Khanh uống rượu, hai người đang náo nhiệt, trên bàn khác linh tinh đồ nhắm.
Tiền viện náo nhiệt, mọi người hò hét. Có một gã sai vặt cơ trí chạy vào truyền lời, thanh âm sáng sủa:
- "Nhị lão gia, nhị lão gia… bên kia Đô đốc phủ có tin tức truyền đến, nói là Đô đốc đương trường tuyên bố, nói thú tiểu thư chúng ta làm kế thất, làm Hầu phu nhân Ninh Viễn hầu phủ!"
La Thành Chương thiếu chút nữa đã không cầm chắc chén rượu, từ ngồi đứng lên, ánh mắt tỏa sáng đi thẳng đến trước mặt gã sai vặt này nói:
- "Đừng có nói bậy! Thời điểm đón dâu rõ ràng nói là thiếp thất, sao lại đổi thành kế thất? Nghe rõ ràng không, đừng náo loạn để cho mọi người chê cười!"
Gã sai vặt tươi cười:
- "Nhị lão gia, tân khách ở đây chính tai nghe được, là tiểu thư chúng ta. Đã có người ra roi thúc ngựa chạy tới nói, vậy còn giả sao!"
Tươi cười trên mặt La Thành Chương nhất thời đã không khống chế được:
- "Quả nhiên là kế thất? Nữ hài nhi của ta trở thành Hầu phu nhân?"
- "Đúng vậy, tân khách chân thật nghe được!"
La Thành Chương lập tức sai bà tử cầm phong bì hồng đi thưởng gã sai vặt. Gã sai vặt quỳ xuống đất tiếp nhận.
Hắn cơ trí vội vã chạy vào, mong muốn chính là phân tiền mừng này.
Thái Thường tự Thiếu Khanh kia nghe được, vội vàng nâng chén đứng lên, tươi cười đầy mặt:
- "Khó lường khó lường! Về sau La đại nhân chẳng phải chính là nhạc phụ Đô đốc đại nhân sao? Chúc mừng, ta phải kính rượu La đại nhân mới được!"
Tân khách trong phòng đều đứng lên.
Miệng La Thành Chương đã không khép lại được, quả thực cao xa. Ông phân phó bà tử:
- "Lập tức đi nói cho phu nhân biết, còn có Kiều di nương nữa!"
Bởi vì quá mức cao hứng, ngay cả một chút nghi ngờ ông đều không có nghĩ đến!.
Vừa kính rượu xong. Lúc này bên ngoài liền thông truyền nói Tam thiếu gia đã trở lại, La Thành Chương lập tức đặt chén rượu xuống đi ra ngoài.
La Thận Viễn mặc triều phục, mão quan không đội. Khí thế thực âm lãnh, thậm chí hờ hững. Hắn giao mão quan trên tay cho tùy tùng, Lâm Vĩnh cùng nhiều người vây quanh hắn, đi vào cực nhanh, cẩn thận nhìn phía sau còn có rất nhiều gương mặt xa lạ không quen biết, khí thế không bình thường, cũng không biết là những người nào. La Thành Chương gọi lại hắn, đi qua hỏi:
- "Thận Viễn, sao bây giờ ngươi mới trở về, Từ đại nhân như thế nào rồi?"
La Thận Viễn nghe được thanh âm của ông mới xoay người lại không nói gì, ánh mắt nhưng là lạnh đến cực điểm.
La Thành Chương không biết phát sinh cái gì, không tiếp tục hỏi chuyện Từ Vị, mà là cười nói:
- "Ngươi có biết hay không, đô đốc đại nhân đương trường tuyên bố muốn muội muội ngươi làm kế thất. Về sau nàng là Hầu phu nhân! Chúng ta phải tới Lục gia mới được! Chuyện lớn như vậy, Hầu gia thế nhưng nói cũng không nói một tiếng. Khó trách bên kia còn mở tiệc chiêu đãi tân khách..."
La Thận Viễn nghe xong khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, chậm rãi đến gần ông nói:
- "Hắn là đương trường tuyên bố thú muội muội của ta làm kế thất! Ngươi có biết hắn nói là muội muội nào không?"
La Thành Chương không biết hắn nói vậy là có ý gì, thật sự mạc danh kỳ diệu. Đúng là sửng sốt:
- "Gả đi qua tự nhiên là..."
- "Hắn thú là thất muội muội, phụ thân còn nhớ rõ không?"
Thanh âm La Thận Viễn phi thường bình tĩnh…..
- "Thất tiểu thư La gia ở Bảo Định dưỡng bệnh, La Nghi Ninh."
La Thành Chương tựa như bị sét đánh, nửa ngày cũng không phản ứng được, sau đó sắc mặt trắng bệch:
- "Ngươi có ý gì? Liên tỷ nhi đâu? Nàng không phải..."
Năm đó Anh quốc công bảo ông tuyên bố La Nghi Ninh chết bất đắc kỳ tử. Nhưng chết bất đắc kỳ tử là điềm xấu, còn phải làm tang sự, dù sao khi đó La Thận Viễn còn phải đi thi. La Thành Chương rõ ràng tuyên bố La Nghi Ninh bị bệnh phải tu dưỡng, không được gặp người.
Nhưng là Lục Gia Học thế nào có thể lấy La Nghi Ninh đây! Hắn làm sao có thể coi trọng La Nghi Ninh đây? Nàng đã gả cho La Thận Viễn, hơn nữa hắn đã sớm nghe nói, La Nghi Ninh là nghĩa nữ Lục Gia Học...
Trong lòng La Thành Chương chấn động mạnh. Chớ không phải là... Lục Gia Học này nhưng lại vô pháp vô cương như vậy! Luyến ái nghĩa nữ của chính mình, lại bởi vì luân lý không được cưới. Rõ ràng là dùng chiêu này để lừa dối... Việc này quan hệ đến danh dự của La gia, La gia nhất định không dám làm lớn chuyện. Hắn lại có thể thành công cưới nghĩa nữ của chính mình làm vợ!
- "Việc này thật sự vớ vẩn, kết quả là như thế nào... Lục muội của ngươi đâu? Ngụy Nghi Ninh đâu?"
La Thành Chương muốn hỏi cho rõ ràng, La Thận Viễn lại không để ý ông. Xoay người tiếp tục đi tới Gia Thụ Đường.
La Thành Chương còn thất thần tại chỗ, đã có người vội vã chạy tới, nói với ông Lục tiểu thư đã trở lại.
Tiệc mừng còn chưa có kết thúc, người La gia đều vô tâm với yến hội.
Đêm khuya tại chính đường, La Nghi Liên khóc đến trang điểm đều lem luốc, nức nở khóc. Nàng sớm đã thay đổi cát phục mặc áo vải ở nhà, không có tâm tình rửa mặt chải đầu, vẫn là búi tóc xuất giá cùng trang điểm, Kiều di nương sắp xụi lơ.
Đừng nói chính thất, thiếp thất người ta đều không cho nàng làm, lại còn cho người đưa vào Thanh Hồ Kiều!
Hai mẹ con thật lâu đều nói không ra lời.
Nhưng giờ phút này Lâm Hải Như thật sự là không có cách nào đồng tình với mẹ con Kiều di nương.
- "Có thể thấy được quá mức phô trương không phải là chuyện tốt! Nay hàng xóm chung quanh ai lại chẳng biết là ngươi đã gả cho Lục đô đốc… Hiện tại phải làm như thế nào mới được đây."
Lâm Hải Như nghĩ đến Kiều di nương cho rằng nữ nhi của mình sẽ thăng chức rất nhanh, đối với việc hôn nhân này đưa ra vô số yêu cầu hà khắc! La Nghi Liên còn muốn La Nghi Ninh bưng trà cho nàng, trong lòng liền một dòng không thông thuận.
- "Ngươi chính là làm cái thiếp thất, vô thanh vô tức gả đi là xong. Giờ phút này nói lầm… sợ cũng không có ai sẽ tin, cố tình còn muốn làm phô trương..."
La Thành Chương cảm thấy những câu lời Lâm Hải Như nói đều đang ám chỉ trào phúng ông, huyệt thái dương giật giật đau.
- "Câm miệng! Sự tình đều đã phát sinh, nói tới làm cái gì!"
Được rồi, bà không nói, để cho toàn gia bọn họ tính toán đi. Lâm Hải Như không lại nói chuyện, kêu nhũ mẫu ôm Nam ca nhi đang ngủ gà ngủ gật trong lòng trở về đi ngủ.
- "Ta xem chính là cái tiện phụ kia cùng Lục Gia Học qua lại giao hảo, đã cùng hắn cẩu thả!"
La Thành Chương càng nghĩ càng cảm thấy như thế, nếu không người làm sao có thể không duyên cớ không thấy!
- "Hiện tại nên kêu La Thận Viễn viết một tờ hưu thư hưu nàng! Miễn làm cho La gia mất mặt!"
La Hiên Viễn đứng ở một bên luôn luôn không nói chuyện, nghe đến đó thở dài một tiếng. Đi đến bên cạnh tỷ tỷ, vỗ vỗ vai tỷ tỷ an ủi nàng. Nói:
- "Tam ca chưa xuất hiện tại nơi này, nói vậy cũng là muốn tìm tam tẩu. Tam tẩu nếu là sớm có ý với Đô đốc, sợ là sớm đã cùng đô đốc ở cùng nhau, sao còn có thể gả cho tam ca đây! Phụ thân nhất định đã nghĩ nhiều. Ngài lúc này chớ đi quấy rầy tam ca mới thỏa đáng, chuyện Từ đại nhân bên kia còn cần tam ca giải quyết, tam ca hiện tại khẳng định không rảnh..."
La Hiên Viễn tiếp tục nói:
- "Việc cấp bách là như thế nào giải thích chuyện này, thanh danh Lục tỷ không thể bị bại hoại. Tỷ muội dịch gả, truyền ra nghe cũng không tốt. Không bằng liền nói luôn luôn để gả là Thất tỷ tỷ, chính là nàng ốm yếu hành động không tiện, liền để Lục tỷ thay thế hoàn thành nghi thức! Chuyện Thanh Hồ Kiều cũng nhất định sẽ biến mất."
Sắc mặt La Thành Chương hơi hòa dịu chút, chủ ý này của La Hiên Viễn nói cho cùng, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tóm lại phải có cái lí do thoái thác… Chỉ cần ông hồi tưởng đến tiểu nữ oa phấn phấn nhu nhu kia, nữ oa kêu ông phụ thân kêu hơn mười năm, lại là ông giúp người khác nuôi lớn, vẫn là trong lòng ông không qua được, đối với nàng luôn là có ác ý.
La Nghi Liên đang khóc liền nhào vào trong lòng đệ đệ, cảm giác được đệ đệ nhu hòa an ủi nàng. Mới biết được hồi nhỏ mẫu thân nói với nàng, trong nhà có cái nam hài tựa như trụ cột là có ý tứ gì?
Gia Thụ Đường ánh nến luôn luôn sáng trưng.
- "Thuộc hạ tìm hiểu rõ ràng, thời điểm hoàng hôn có chiếc xe ngựa ra khỏi thành, còn có hộ vệ Trình gia hộ tống. Chính là đã chạy quá xa, sợ là tạm thời đuổi không kịp. Bởi vì tuyết vẫn luôn luôn rơi, bóng dáng vết bánh xe cũng không còn, không biết đi phương hướng nào... Nhưng Ninh Viễn hầu phủ vẫn không có động tĩnh, Đô đốc đại nhân tạm thời không có rời kinh thành."
Một nam tử mặc áo ngắn, mang mũ da quả dưa khom người nói.
Lâm Vĩnh khoanh tay đứng bên cạnh La Thận Viễn.
La Thận Viễn thưởng thức một con dấu trong tay, hắn tựa hồ căn bản không có cẩn thận nghe, gật đầu cho hắn đi xuống.
Một lát lại có người tiến vào chắp tay:
- "...Thám tử hồi âm. Nói là Đô Sát Viện kiệm đốc ngự sử Trình Lang đại nhân mấy ngày trước đây tiến cung, hoàng thượng âm thầm sai khiến Trình đại nhân đi ám tra. Phụng hoàng mệnh, chỉ sợ sẽ phải rời khỏi kinh thành hai ba tháng. Nhưng bởi vì là âm thầm sai khiến, kết quả không biết là đi nơi nào. Mặt khác, bức họa ngài phân phó đã đưa vào hoàng cung, hoàng thượng nhìn không nói cái gì, nhận."
Con dấu bị chậm rãi xiết chặt, La Thận Viễn nhắm mắt lại.
Lục Gia Học không hổ là người chém giết huynh trưởng, cướp Hầu vị, bồi hoàng thượng đăng phong đến cực điểm. Thế cục này một chiêu tới một chiêu, là vì chân chính tính kế thê tử của mình.
Hắn có phải hay không nên cảm tạ, Lục Gia Học rốt cục coi hắn trở thành đối thủ mà đối đãi? Lần trước trực tiếp cướp người, đó là căn bản không coi hắn là đối thủ.
Trình Lang mang La Nghi Ninh đi nơi nào? Bốn phương quan đạo đều thông suốt, quả thực có khả năng chỉ chớp mắt liền tìm không thấy. Cho dù hắn phái nhiều người đi ra ngoài đều là mò kim đáy bể, huống chi lần này là Trình Lang đi cùng.
Trình Lang tuyệt đối không có khả năng ở ven đường lưu lại dấu vết. Cho dù hắn muốn tự mình đi tìm, cũng không biết chạy hướng nào. Hắn tự mình lang thang truy tìm, đó là thực hiện quá cực đoan và rất không lý trí! Cơ hồ chính là hướng khắp thiên hạ tuyên cáo không thấy La Nghi Ninh.
La Thận Viễn rất rõ ràng, thế cục này rất khó giải, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm, mà không thể kinh động người khác, nếu không Nghi Ninh sẽ rất gian nan.
Đáng sợ nhất chính là hắn không có phương hướng, không biết tìm từ đâu.
La Thận Viễn nói:
- "Đều đi ra ngoài đi, ta nghỉ ngơi một chút."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, chắp tay lui ra. La Thận Viễn đứng lên đi đến gian Tây thứ, nha hoàn của nàng đã đốt nến, nhưng trong phòng không có người nói chuyện… hỏa lò đều không có đốt… tất mang hài trước đó Nghi Ninh làm cho hắn còn ở đây, hoa văn đa dạng đang thêu một nửa. Cái áo choàng lông thỏ cuộn tròn thường dùng kia, đặt ở trên giường la hán. Hắn cầm lên cẩn thận ngửi, còn có hương thơm tự nhiên trên người nàng.
Hết thảy đều ở đây, trang sức nàng thích, cành mai vàng tự tay nàng chiết. Chính là trong phòng không có thân ảnh của nàng, không có thanh âm náo nhiệt khi nàng nói chuyện. Đêm lạnh lẽo mà yên tĩnh.
Thê tử của mình đã bị người đoạt đi.
La Thận Viễn ngồi thật lâu, tay hơi hơi run run. Thứ rất ấm áp của mình đã bị người cướp đi. Hiện tại hắn thậm chí không biết chính mình đang nghĩ cái gì? hoặc hẳn là tính kế gì? Có loại xúc động muốn trả thù muốn hủy diệt tất cả. Mới không thấy nàng một ngày, giống như hết thảy tối tăm rất nhanh đều sẽ không thể áp chế được.
Hắn chậm rãi vuốt ve lông thỏ trên áo choàng, giống như nàng vẫn còn ở tại bên người hắn. Giống như thường ngày nàng ngồi kế bên hỏa lò dựa vào hắn ngủ. Như vậy loại cảm giác chìm xuống nước hít thở không thông, sẽ hơi nhẹ một chút.
Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi. 
La Nghi Ninh rốt cục tỉnh, phía sau gáy của nàng đau hơn so với lần trước, đầu rất nặng.
Bình thường thời điểm tỉnh lại đều ở bên cạnh hắn, hắn đang đọc sách, hoặc là viết chữ. Nghi Ninh dựa vào hắn, hắn cũng không cự tuyệt, dung túng nàng ở trong lòng hắn ngủ. Nhưng hiện tại nàng chỉ thấy một nóc nhà xa lạ. Trong phòng thấp một ngọn đèn, ánh sáng suy yếu lay động, nàng thấy rõ ràng đó là một phòng, một cái giường, một cái bàn bát tiên, một tấm bình phong. Không có những thứ khác, hẳn là địa phương mà người không thường xuyên ở.
La Nghi Ninh thả lỏng vươn tay sờ sờ sau gáy, nàng phát hiện không thấy hài của chính mình. Nàng chỉ mang tất đi đến cửa sổ trước mặt mở ra, ngoài cửa sổ đúng là đang có gió tuyết, gió bắc thổi làm cho đại tuyết bay mù mịt. Bên ngoài có mấy cây đào còi chết héo, chạc cây đều bị gió thổi gãy. Cách đó không xa còn có cái chuồng, tuyết rơi nhiều bao trùm cả chuồng ngựa. Ngựa đều chen chúc ở bên trong, xem ra bên ngoài rất lạnh. Có rất nhiều hộ vệ đứng đưa lưng về phía nàng, nơi này thủ vệ thập phần sâm nghiêm.
Nàng chỉ đứng một lát, tay chân đều đông lạnh cứng ngắc. Bởi vì không có mặc áo khoác, gió không ngừng thổi vào trong vạt áo nàng, lạnh thấu xương.
La Nghi Ninh bình tĩnh suy xét, thời tiết như vậy nếu là chạy đi, chỉ sợ sẽ bị đông chết ở trên đường.
Tam ca phát hiện không thấy nàng thì làm sao bây giờ? Hắn hẳn là sẽ rất sốt ruột? Trình Lang đột nhiên ra tay, hắn khẳng định không có đoán trước, căn bản không kịp đuổi theo.
Bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa, tiếng bước chân tới gần. La Nghi Ninh quay đầu lại, nhìn thấy cửa phòng bị mở ra.
Trình Lang mặc chiếc áo choàng da chồn màu đen đi vào, trên vai phủ đầy tuyết, cầm trong tay một hộp đồ ăn.
Hắn nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở trước cửa sổ, có tuyết đã thổi vào. Hắn lập tức bước nhanh tới đóng cửa sổ lại, mới ngăn cách gió lạnh xâm nhập.
Sau đó hắn sờ sờ vai Nghi Ninh, liền nhăn mày. Cởi áo choàng của chính mình khóa lên trên người nàng:
- "Ngài đã biết rõ ràng bên ngoài đều là hộ vệ, làm gì lại nhìn? Cho dù ngài có thể đi ra ngoài, bên ngoài lạnh lẽo nước còn đóng thành băng, ngài sẽ bị đông chết ở trên đường, ngài có tin hay không?"
Trên áo choàng còn sót lại độ ấm trên người hắn, ở thời điểm hắn choàng áo cho mình, La Nghi Ninh ngăn cản tay hắn, sau đó đẩy bỏ áo choàng đi.
- "Ta không cần."
Ngữ khí của nàng thản nhiên, tựa hồ cùng với bình thường không có gì khác nhau, lại lộ ra một tia cực hạn xa lạ.
Rét lạnh lại xâm nhập, nàng cầm áo choàng hoàn trả cho Trình Lang, tay hơi hơi cứng đờ.
Nàng đi nhanh tới trước bàn, nhưng không có cự tuyệt ăn cơm. Nàng vốn nhỏ gầy, đã thật lâu không có ăn cái gì, thời tiết lại lạnh như thế, nàng nếu không ăn chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu.
Nàng mở ra hộp thức ăn mà Trình Lang mang đến, bên trong một chén canh gà hầm cải củ, đậu khô thịt khô, bánh ga-tô, còn có một ít dưa chuột nho nhỏ. Hôm nay rét lạnh, nàng không biết Trình Lang là từ đâu tìm được vài món ăn. Những thứ này cũng không phải ở trong kinh thành, so với kinh thành còn muốn lạnh hơn.
Bới đầy một chén cơm còn bốc lên hơi nóng, Nghi Ninh cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.
Nàng đột nhiên hỏi:
- "Đây là ở đâu? Ngươi hẳn là đã mang ta ra khỏi kinh thành chứ?"
Trình Lang đi đến sau lưng nàng, không có kiên trì khoác áo choàng lên trên người nàng, coi cá tính của nàng khẳng định là sẽ cự tuyệt, nói không chừng còn có thể bức nàng nóng nảy sẽ kịch liệt phản kháng, thậm chí còn dùng ánh mắt căm hận nhìn mình.
Trình Lang trong lòng có nỗi khổ riêng, hắn đột nhiên phát hiện chính mình thật sự không chịu nổi sự lạnh lùng của nàng. Một chút ít, hắn hi vọng nàng vẫn là Nghi Ninh cái người ôn nhu đối với hắn, ôm hắn ở trên đầu gối dạy hắn đọc sách. Nàng mà lạnh lùng hoặc là chán ghét hèn mọn, đều sẽ làm cho hắn đau giống như đao cắt.
Trình Lang ngồi ở bên người nàng nói:
- "Đã qua Nhạn Môn Quan, đang trên đường hướng tới Ứng huyện. Xe ngựa ngày đêm đi gấp, vốn là chuẩn bị ngày mai liền sẽ đến Đại Đồng. Bất quá nổi lên gió tuyết cực mạnh, cho nên tìm một trạm dịch nghỉ ngơi, cũng phải thay đổi ngựa. Một lát tuyết ngừng thì phải đi, đại khái có thể đến Đại Đồng."
La Nghi Ninh càng nghe tâm càng băng giá, đã qua Nhạn Môn Quan sao? Xem ra trên đường thật đúng là đã ra roi thúc ngựa, bên đường còn phải chuẩn bị thay đổi ngựa, sớm đã có sắp đặt tính toán trước.
Nàng cảm thấy ngực mình thật khó chịu, nàng nguyên tưởng rằng chính mình đã tỉnh táo lại không phẫn nộ như vậy. Trình Lang... Trình Lang cư nhiên đã phản nàng đầu phục Lục Gia Học!
Nàng dốc lòng dạy, mọi cách dung túng, chính là kết quả này! Trình Lang đã làm tay sai cho hắn, cái gì tình nghĩa đạo nghĩa, nguyên lai cái gọi là giúp nàng cũng bất quá là giấu không cho người biết để thực hiện kế sách mà thôi!
Nàng phẫn nộ không còn nhẫn nhịn được nữa, đột nhiên đặt đũa xuống nâng tay lên, thiếu chút nữa liền hướng tới khuôn mặt mỹ ngọc tuấn tú của hắn đánh xuống!
Hắn là nam nhân nàng hiếm thấy, đẹp nhất.
Nhưng là nàng có hay không đánh tiếp, đánh tiếp lại có ý nghĩa gì, phát tiết phẫn nộ sao?
Trình Lang nhìn liền cười:
- "Ngài muốn đánh ta sao? Cũng được, dù sao ngay từ đầu ta còn nói giúp ngài báo thù, đảo mắt liền phản… còn ra sức cho Lục Gia Học. Ngài hẳn là phẫn nộ."
Hắn bắt lấy tay nàng:
- "Ngài muốn đánh như lời nói, đánh xuống không phải tương đối được sao?"
Cũng lôi kéo tay nàng muốn nàng đánh xuống.
La Nghi Ninh rút tay chính mình về. Kỳ thật cơm cũng ăn không vô nữa, lạnh lùng nhìn hắn:
- "Trình Lang, nhiều năm như vậy ta đối với ngươi, tựa như đối với nhi tử thân sinh của chính mình. Ngươi cảm thấy ta đã bạc đãi ngươi sao? Ta không cầu ngươi báo đáp… Trước kia ngươi đối với ta thấy chết không cứu, bắt cóc ta, nhưng ta đã không nói ngươi nửa câu? Ngươi vì sao phải làm việc này? Chơi vui lắm sao!"
Trình Lang lại mạnh mẽ nắm bắt tay nàng, gằn từng tiếng lạnh như băng nói:
- "Ngài đã quên ta là chính khách, phải là người rất lạnh lùng. Vì quyền thế cái gì ta cũng sẽ làm, ngài lại tính là cái gì?"
Hắn biết những lời như thế nào đả thương người, nhưng nên nói như vậy. Hơn nữa hắn đích xác chính là người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thậm chí đi giúp Lục Gia Học cũng không là gì? Đây là không có lừa nàng.
La Nghi Ninh vung tay hắn ra, nhìn cũng không muốn nhìn hắn. Hỏng mất rơi nước mắt, nhưng là nàng không khóc, nàng nhắm mắt lại nói:
- "Ngươi đi ra ngoài... Cút đi!"
Nàng cả người phát run, thế nhưng không biết kết quả là lạnh hay là tức giận. Trời đông giá rét, chạy cũng là không thể quay về, càng muốn lại càng phát ra tuyệt vọng.
- "Ngài ăn xong đồ ăn đi, một lát tuyết sẽ ngừng….."
Trình Lang nhặt lên áo choàng, kỳ thật đã nên khởi hành, vẫn là chờ nàng hòa dịu một chút đi.
Sau khi nghe được cửa phòng đóng lại, La Nghi Ninh mới ngồi ở trước bàn chậm rãi ăn, đồ ăn đã lạnh. Vừa rồi thời điểm hắn mang đến vẫn còn ấm. La Nghi Ninh uống xong canh gà, đầu lại càng ngày càng nặng. Trong lòng càng hận, nàng chạy đều chạy không được, hắn thế nhưng còn ở bên trong bỏ thuốc...
Một lát Trình Lang mở cửa phòng tiến vào, bên ngoài tuyết đã ngừng không sai biệt lắm. La Nghi Ninh lại trở nên mê mê trầm trầm, như thế này thật tốt. Tuy rằng là không sợ nàng chạy, cho dù nàng thông minh như thế nào bất quá cũng là một nữ tử, tay trói gà không chặt. Chính là thật sự muốn chạy, bên ngoài trời đông giá rét, lạnh sẽ làm nàng đau. Trình Lang ôm ngang nàng rời đi.
Trời còn chưa sáng, hắn ôm La Nghi Ninh lên xe ngựa.
Tuy rằng trời còn chưa sáng, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn thấy cánh đồng tuyết mờ mịt, ven đường tất cả đều là tuyết. Gió tuyết mới ngừng liền lại bắt đầu chạy đi. Phải sớm ngày đuổi tới Đại Đồng mới được, nếu không thật sự là sợ nàng chống đỡ không được.
Lục Gia Học lưu ở kinh thành còn có chuyện quan trọng, dù sao chuyện bộ tộc Ngõa Thứ cùng bộ tộc Thát Đát kết minh, trừ bỏ hắn ra không ai có thể ứng đối. Nhưng nhiều nhất một hai tháng, Lục Gia Học khẳng định là có thể lấy thân phận Tuyên đại Tổng đốc trở lại Đại Đồng, La Nghi Ninh hiện tại đối hắn mâu thuẫn như vậy, Lục Gia Học thật sự đến, nàng sẽ làm cái gì bây giờ đây?
Lục Gia Học cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy!
************
......
- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.